"Vương gia, con gái đã gả đi rồi cũng như bát nước hắt đi. Chuyện của Ngôn Chiêu, ngài cứ tự quyết định, chúng ta không có ý kiến gì cả."
Vậy mà quay đầu lại, họ lại ân cần hỏi han Thôi Uyển Nguyệt.
Hào quang bạch nguyệt quang phai nhạt, Bùi Ý An mới nhận ra sự khác biệt rõ rệt trong cách đối xử của nhà họ Thôi đối với Thôi Ngôn Chiêu và Thôi Uyển Nguyệt.
Rõ ràng, họ thiên vị Thôi Uyển Nguyệt hơn hẳn.
Cơn đau nhói lên trong lồng ngực, chàng chợt nhớ đến lần mình bảo Thôi Ngôn Chiêu nhường nhịn Thôi Uyển Nguyệt.
Lúc đó, nàng chắc hẳn đã rất thất vọng.
Sau khi tiễn phụ mẫu Thôi gia rời đi, Thôi Uyển Nguyệt lại không có ý định rời khỏi, mà bước đến bên cạnh Bùi Ý An.
"Vương gia, sau này tỷ tỷ không còn nữa, muội sẽ thường xuyên đến thăm huynh. Huynh cũng không cần phải lo lắng tỷ ấy sẽ cản trở hạnh phúc của muội nữa rồi."
Nghĩ đến những hiểu lầm trước đây, Bùi Ý An không muốn để ý đến nàng ta.
Chàng đang chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách thì một nha hoàn hớt hải chạy vào.
"Vương gia, không hay rồi! Từ đường cháy rồi!"
"Cái gì?!"
Sắc mặt Bùi Ý An lập tức tái mét, chàng lao nhanh về phía từ đường.
Thôi Ngôn Chiêu vẫn còn đặt trong đó—nàng thế nào rồi?!
Nghe vậy, Thôi Uyển Nguyệt cũng vội vàng chạy theo.
Khi hai người đến nơi, từ đường đã biến thành biển lửa, hơn nữa, ngọn lửa còn có xu hướng lan rộng ra xung quanh.
Bùi Ý An không quan tâm điều gì khác, chàng giật lấy thau nước từ tay một nha hoàn, dội ướt người mình rồi lớn tiếng quát:
"Tất cả theo ta vào trong khiêng vương phi ra ngoài!"
Chàng dẫn đầu lao vào biển lửa, đám thị vệ cũng vội vàng chạy theo.
Cửa ra vào bốc cháy dữ dội, ngay khi bước qua, Bùi Ý An đã cảm nhận được cơn đau bỏng rát trên da thịt, nhưng chàng không bận tâm - chàng chỉ cần Thôi Ngôn Chiêu an toàn.
May mắn thay, bên trong từ đường ngọn lửa chưa lan quá mạnh, chỉ có cửa vào là đáng sợ.
Chàng lập tức dẫn người khiêng quan tài đen và Thôi Ngôn Chiêu ra ngoài.
Lúc sắp ra đến cửa, một thanh xà nhà cháy rực rơi xuống suýt nữa đập trúng Bùi Ý An, may mà một thị vệ kịp thời đẩy chàng ra.
Khi nhìn thấy Bùi Ý An mặt mày ám khói, Thôi Uyển Nguyệt đau lòng nhìn chàng.
"Thôi Ngôn Chiêu đã chết rồi, vương gia hà tất gì phải lao vào biển lửa cứu tỷ ấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=14]
Dù sao cũng chỉ là một thi thể mà thôi. Huynh thân phận cao quý, vạn nhất xảy ra chuyện thì biết làm sao?"
Sắc mặt Bùi Ý An lập tức lạnh đi, chàng nghiêm giọng nói:
"Dù thế nào, nàng ấy cũng là tỷ tỷ của ngươi."
"Thực ra tỷ tỷ rất tốt với muội. Tỷ ấy sẽ để lại cho muội những bộ y phục mình không cần, gắp cho muội những món mình không thích ăn. Nếu không có tỷ ấy, e rằng muội chẳng có gì cả."
Lúc đó, Bùi Ý An đã nhận sai người.
Chàng cứ ngỡ Thôi Ngôn Chiêu là kẻ ích kỷ nhỏ nhen, nhưng càng tìm hiểu, chàng càng nhận ra nàng không hề giống như lời Thôi Uyển Nguyệt nói.
Người bị chèn ép, bị ấm ức vốn dĩ là Thôi Ngôn Chiêu.
Chỉ vì là đích trưởng nữ nhà họ Thôi, nàng đành phải nhiều lần nhẫn nhịn, nhượng bộ muội muội, chịu đựng sự thiên vị của phụ mẫu.
Càng nghĩ về quá khứ, lửa giận trong lòng Bùi Ý An càng bùng lên.
Nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc để giải quyết chuyện này, chàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thôi Uyển Nguyệt một cái.
"Trời đã tối rồi, ngươi nên về sớm đi. Giờ này ở lại vương phủ một mình, không tốt cho danh tiếng của ngươi."
Thôi Uyển Nguyệt không ngờ chàng lại ra lệnh đuổi mình đi.
Nàng ta há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nổi lời nào, đành tức giận quay đầu rời đi.
Còn Bùi Ý An, sau chuyện xảy ra ở từ đường, chàng không dám lơ là dù chỉ một chút.
Ngày ngày chàng đều ở bên Thôi Ngôn Chiêu, tụng kinh cầu phúc, cũng là để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Chớp mắt, đã đến ngày thứ bảy.
Bùi Ý An tổ chức đại tang long trọng cho Thôi Ngôn Chiêu.
Chỉ riêng người khiêng quan tài đã lên đến ba mươi hai người.
Khi đoàn đưa tang rời khỏi kinh thành, dân chúng hai bên đường mỗi người một vẻ.
Có kẻ xót xa thở dài, có kẻ dửng dưng chẳng bận tâm, có kẻ hiếu kỳ đứng xem náo nhiệt, lại có kẻ chỉ trỏ bàn tán.
"Không phải chứ, chẳng lẽ Thôi Ngôn Chiêu là sao chổi? Mới vừa gả vào An vương phủ liền xảy ra động đất, trở về phủ chưa được mấy ngày lại khiến từ đường bốc cháy, giờ thì trực tiếp khắc chết chính mình."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận