"Lý Kỳ Trinh từng là hôn phu của nàng ta, bây giờ Uyển Nguyệt sắp thành thân với hắn. Ta sợ đến ngày đại hôn, Thôi Ngôn Chiêu sẽ làm loạn, phá hỏng ngày vui của Uyển Nguyệt."
Những lời ấy của Bùi Ý An giáng thẳng xuống tim Thôi Ngôn Chiêu, đau đến tận xương tủy.
Cũng chính khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ - hai người đàn ông cùng nàng lớn lên từ thuở thiếu thời, trái tim họ từ lâu đã hướng về muội muội của nàng, Thôi Uyển Nguyệt.
Còn bản thân nàng, chẳng qua chỉ là hòn đá cản đường trên con đường hạnh phúc của Thôi Uyển Nguyệt mà thôi.
Cả đêm không ngủ.
Hôm sau.
Ngoài cửa tiếng chiêng trống vang dội, pháo nổ giòn giã.
"Giờ lành đã đến, rước tân nương—!"
Thôi Ngôn Chiêu khoác lên mình phượng quan hà bí*, dưới sự dìu đỡ của hỷ bà, bước ra khỏi Thôi phủ.
*Phượng quan hà bí (鳳冠霞帔): Bộ trang phục cưới truyền thống của nữ tử quý tộc thời cổ đại, gồm mão phượng (phượng quan) và áo lụa đỏ rực (hà bí).
Nhưng vừa đến cửa, chuẩn bị bước lên kiệu hoa, nàng bỗng sững sờ đến chết lặng.
Đón nàng không phải kiệu hoa loan phượng rực rỡ, mà là một cỗ quan tài đen!
Lam Anh, người đang đỡ nàng, nhìn thấy đội ngũ rước dâu liền không kìm được mà chất vấn: "An Vương phủ có ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=2]
Vương gia không đích thân đến rước dâu, lại còn mang đến một cỗ quan tài?"
Quản gia Lý của An Vương phủ lên tiếng giải thích: "Thôi tiểu thư, hôn lễ hôm nay chính là kiếp nạn cuối cùng của vương gia. Chỉ cần cô nương nằm vào quan tài đen này, để người ta khiêng về vương phủ bái đường thành thân cùng vương gia, ngài ấy mới có thể xem như hoàn toàn hoàn tục."
Nghe vậy, trong lòng Thôi Ngôn Chiêu ngổn ngang trăm mối, chẳng rõ là tư vị gì.
Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn của Bùi Ý An, hóa ra chính là dùng quan tài đen thay kiệu hoa để rước nàng về nhà chồng.
Lam Anh vừa định phản bác quản gia Lý thì bị Thôi Ngôn Chiêu kéo lại.
"Thôi đi."
Coi như là trải nghiệm trước cảm giác sau khi chết sẽ thế nào khi nằm trong quan tài.
Dù sao thì mấy ngày nữa, nàng cũng chẳng còn là Thôi Ngôn Chiêu nữa rồi.
Thôi Ngôn Chiêu nằm xuống trong quan tài, nắp quan tài nặng nề khép lại.
Nàng vén khăn voan đỏ, nhìn lên lớp gỗ tối đen trên đỉnh đầu, bên tai mơ hồ vang lên những lời châm chọc, đàm tiếu từ bên ngoài.
"Muội muội được tám người khiêng kiệu hoa về nhà chồng, còn tỷ tỷ lại phải nằm trong quan tài đen để bái đường, thật là xúi quẩy!"
"Thật mất mặt! Đại tiểu thư của Thôi gia khiến thanh danh dòng họ mất sạch rồi!"
Thôi Ngôn Chiêu cười chua chát, bàn tay siết chặt lại.
Xui xẻo hay vinh quang, với nàng bây giờ, chẳng còn gì quan trọng nữa.
Chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ không còn là người của Thôi gia Thanh Hà, cũng chẳng cần bận tâm xem ai mất mặt nữa.
Thôi Ngôn Chiêu được người ta dìu ra khỏi quan tài, hỉ bà đỡ nàng bước qua chậu than, tiến vào hỉ đường.
Nhưng đến khi bái đường thành thân, nàng mới phát hiện bên cạnh mình trống không, trên đệm hỉ chỉ có một con gà trống buộc dải lụa đỏ.
"Ò ó o——!"
Tim Thôi Ngôn Chiêu lạnh buốt, nàng định vén khăn voan lên, nhưng vừa đưa tay thì đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Giọng nói của Bùi Ý An vang lên bên tai:
"Chiêu Chiêu đừng sợ, đây là lễ đại hôn thay thế bằng gà trống. Chỉ cần bái đường xong, kiếp nạn cuối cùng trong quá trình hoàn tục của ta sẽ kết thúc..."
Thôi Ngôn Chiêu chấn động. Chàng vậy mà bắt nàng bái đường thành thân với một con gà trống!
Đây rốt cuộc là kiếp nạn hoàn tục của chàng, hay là sự sỉ nhục đối với nàng?
Nàng siết chặt tay, hít sâu một hơi.
Chỉ cần chịu đựng bảy ngày này, tất cả sẽ kết thúc.
Nàng quỳ xuống trên đệm hỉ, cùng một con gà trống hoàn thành nghi lễ bái đường.
Đêm đến, trong tiếng chúc phúc liên tục của hỉ nương, Bùi Ý An vén chiếc khăn voan đỏ của Thôi Ngôn Chiêu lên.
Bùi Ý An không mặc hỉ phục, vẫn là bộ cà sa đỏ sậm, tay lần chuỗi Phật châu.
Trông chàng chẳng khác nào một vị Phật sống đang độ thế.
Chàng cho lui hạ nhân, nhìn Thôi Ngôn Chiêu bằng ánh mắt vừa vui mừng vừa chân thành.
"Chiêu Chiêu, ta hoàn tục là vì nàng, nên kiếp nạn cuối cùng này đành để nàng chịu ấm ức một chút."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận