Giọng điệu thản nhiên của nàng, rơi vào tai Lý Kỳ Trinh lại hóa thành ngập ngừng khó nói.
“Năm đó tình thế nguy cấp, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Mọi người đều nói là nàng đã đẩy Uyển Nguyệt xuống nước, ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị lời đồn bủa vây, chỉ có thể chọn cách khác để chuyển dời sự chú ý của họ…”
Hắn thở dài, chậm rãi tiến lên vài bước về phía nàng.
“Giữa ta và nàng, tuy có duyên nhưng không phận, nếu có kiếp sau, ta…”
Nghe đến đây, Thôi Ngôn Chiêu vội lùi lại hai bước.
“Ta đối với công tử không hề có nửa phần tâm ý, phiền công tử sau này đừng tự đa tình nữa.”
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi.
Nhưng lại vô ý giẫm phải viên đá, thân mình ngả ra sau.
“Cẩn thận!”
Lý Kỳ Trinh phản ứng nhanh chóng, đưa tay đỡ lấy nàng.
Người còn chưa kịp đứng vững, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng chất vấn lạnh lùng.
“Các người đang làm gì vậy?”
Thôi Uyển Nguyệt cùng Bùi Ý An đồng thời bước tới, Lý Kỳ Trinh vội vàng buông tay.
“Là tỷ tỷ nàng suýt ngã, ta chỉ đỡ nàng ấy một chút.”
Thôi Uyển Nguyệt ấm ức nhìn hắn, rồi lập tức quay sang Thôi Ngôn Chiêu, trong mắt ánh lên một tia sắc bén.
“Nếu tỷ tỷ vẫn chưa cam lòng với hôn sự giữa muội và Kỳ Trinh, tỷ có thể nói thẳng ra, không cần dùng khổ nhục kế để thu hút sự chú ý của chàng ấy.”
Dứt lời, nàng ta đỏ mắt bỏ đi.
“Uyển Nguyệt!” Lý Kỳ Trinh vội vã đuổi theo.
Chỉ còn lại Bùi Ý An và Thôi Ngôn Chiêu đứng dưới hành lang vắng lặng.
Bùi Ý An vuốt nhẹ chuỗi Phật châu, mày nhíu chặt: “Ngôn Chiêu, nàng vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa sao?”
Thôi Ngôn Chiêu nghẹn lời: “Không có.”
Nàng không muốn đôi co với Bùi Ý An, xoay người định rời đi.
Nhưng chàng lại cho rằng nàng chẳng qua là không chịu thừa nhận, giọng nói liền lạnh đi vài phần.
“Uyển Nguyệt là muội ruột của nàng, nàng ấy hạnh phúc, lẽ ra nàng nên vui mừng mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=5]
Ta đối với nàng tốt như vậy, gả cho ta chẳng lẽ là ủy khuất của nàng sao?”
Bước chân Thôi Ngôn Chiêu khựng lại, trái tim như bị từng nhịp nặng nề đè nén.
Từ nhỏ đến lớn, phụ thân và mẫu thân luôn dạy nàng rằng—
Vậy nên, bất kể là trâm vàng phỉ thúy hay gấm vóc vân cẩm, nàng đều nhường cơ hội chọn lựa trước cho Thôi Uyển Nguyệt.
Thậm chí ngay cả vị hôn phu đã đính ước từ thuở ấu thơ, Lý Kỳ Trinh, nàng cũng nhường lại cho muội ấy.
Bây giờ nàng đã thành thân, đã trở thành thê tử của Bùi Ý An.
Thế nhưng phu quân của nàng cũng nói— Uyển Nguyệt là muội muội của nàng, nàng nên vui mừng vì muội ấy hạnh phúc.
Nếu như hạnh phúc của Thôi Uyển Nguyệt được xây dựng trên nỗi đau của chính mình, nàng sao có thể vui mừng cho được...
Thôi Ngôn Chiêu hít sâu một hơi, từng câu từng chữ cất lên: “Bùi Ý An, cái gọi là tốt mà chàng nói, rốt cuộc là tốt cho ai?”
Bùi Ý An lặng lẽ nhìn nàng, dường như không biết phải đáp thế nào.
Tối hôm đó, vừa về đến vương phủ, Thôi Ngôn Chiêu liền đổ bệnh.
Nàng sốt cao, cả người nóng bừng, mê man bất tỉnh.
Nàng biết, là độc Kim Tàm Cổ mà nàng đã uống trước đó phát tác.
Ba lần độc phát, tất cả liền chấm dứt.
Trong cơn mơ màng, nàng trông thấy Bùi Ý An đến Mai Uyển.
Chàng lập tức sai người đi tìm thái y, lại quỳ bên giường nắm chặt tay nàng.
“Ngôn Chiêu, đang yên đang lành sao đột nhiên nàng lại phát sốt?”
“Phật tổ chứng giám, xin hãy phù hộ cho Ngôn Chiêu của ta mau chóng bình phục…”
Nghe tiếng Bùi Ý An lần chuỗi Phật châu, âm thanh lách cách vang lên từng nhịp, từng nhịp, chàng lại niệm một tiếng “Nam Mô A Di Đà Phật”.
Thôi Ngôn Chiêu muốn mở mắt nhìn chàng một cái, nhưng mí mắt lại nặng tựa ngàn cân.
Nàng muốn biết, giờ phút này, Bùi Ý An là thật lòng lo lắng, hay chỉ đang diễn kịch.
Trong cơn mê man, thái y vội vã chạy đến.
Kim Tàm Cổ vốn là tà thuật vu cổ, thái y chỉ có thể chẩn đoán triệu chứng bên ngoài, còn bên trong lại chẳng nhìn ra gì cả.
“Vương phi chỉ bị nhiễm phong hàn, dẫn đến nội nhiệt. Vương gia không cần lo lắng quá mức, vi thần kê vài đơn thuốc, uống vài ngày sẽ ổn.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận