Bùi Ý An lấy từ trong ngực ra hai chuỗi Phật châu, giọng nói ôn hòa: "Chiêu Chiêu, đây là chuỗi Phật châu ta đã cầu lại trước Phật. Một chuỗi cho nàng, một chuỗi cho ta. Chúng ta bắt đầu lại được không?"
"Hôm nay, ta tuyệt đối không phụ nàng."
Từng câu từng chữ của chàng đều chân thành.
"Choang—!"
Thôi Ngôn Chiêu cầm lấy chén trà bên cạnh, vung tay ném xuống đất.
Chén trà vỡ tan, mảnh sứ bắn đến dưới chân Bùi Ý An, khiến chàng giật mình.
Thôi Ngôn Chiêu nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi mắt nàng trong trẻo nhưng lặng lẽ, không chút dao động.
"Chúng ta... cũng như chén trà này. Đã vỡ rồi, dù có ghép lại hoàn hảo đến đâu, thì vẫn từng bị ném xuống đất không thương tiếc. Những vết rạn đó, vĩnh viễn không thể biến mất."
"Nói rằng chàng nhớ tình cảm thuở nhỏ, nhưng rốt cuộc chàng lưu luyến thứ tình cảm đó, hay chỉ là chấp niệm thời niên thiếu? Chàng nói trong lòng chàng là ta, nhưng chẳng phải đến cuối cùng, chàng vẫn nhận nhầm người sao?"
Nói đến đây, nàng không khỏi khẽ thở dài.
"Những chuyện đã qua, cứ để nó như mây trôi đi chẳng phải tốt hơn sao?"
Bùi Ý An siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, lồng ngực ngập tràn đau thương cùng hối hận.
"Chúng ta... thật sự không còn đường quay lại sao?"
Chàng mong còn đường quay lại, mong rằng giữa bọn họ vẫn còn một tia hy vọng.
Nhưng ánh mắt Thôi Ngôn Chiêu chỉ tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng—
"Ta không muốn hận chàng, giữa chúng ta, những người xa lạ không có liên quan mới là kết cục tốt nhất."
Cuối cùng, Bùi Ý An không nói gì, mắt đỏ ngầu rời đi.
Chàng không quay lại nữa, nhưng Thôi Ngôn Chiêu cứ cách ba bữa lại nhận được một ít gạo, mì, dầu mỡ.
Có khi là vào sáng sớm nàng ra ngoài, để trước cửa nhà; có khi là tiểu đồng gõ cửa mang tới. Ban đầu, Thôi Ngôn Chiêu thường níu tay áo người ấy, nói là không nhận.
"Những thứ này ta không thể nhận, các ngươi đem đi hết đi."
Người ấy không những không nghe, mà còn đi nhanh hơn.
Về sau, mỗi khi nghe tiếng gõ cửa, nàng mở cửa ra thì chỉ còn lại những món đồ mà không thấy ai.
Ban đầu, nàng còn nghĩ liệu có phải là những chàng trai trong vùng có ý với nàng.
Dù sao, từ khi nàng chuyển đến đây nửa năm trước, quanh đây cũng có không ít thanh niên tài tuấn đưa ra một vài lời mời chào, muốn cùng nàng phát triển chút gì đó.
Họ cũng đã từng tặng không ít đồ, nhưng cuối cùng đều bị nàng và Phượng Tử cùng nhau trả lại.
Nhưng theo thời gian, nàng dần hiểu ra.
Là Bùi Ý An gửi đến.
Thôi Ngôn Chiêu có chút bất đắc dĩ, nàng đặc biệt dành ra một ngày ngồi trước cửa chờ.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng lập tức mở cửa, nắm chặt tay áo của người hầu mang đồ tới.
"Từ nay đừng gửi nữa, bảo chủ tử nhà ngươi đến gặp ta vào giờ Tuất tối nay."
"Chỉ nói rằng ta có chuyện quan trọng muốn bàn với chàng."
Nói xong, nàng cũng không chờ đối phương phản ứng, liền dứt khoát đóng cửa lại.
Bùi Ý An nghe tin, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần kích động.
Nàng ấy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=32]
phải chăng đã đổi ý?
Vừa đến giờ Tuất, chàng đã không kịp đợi lâu, vội vàng gõ cửa sân viện của Thôi Ngôn Chiêu.
Nàng cho chàng vào, còn rót một ly trà xanh, sau đó lấy ra mấy thỏi vàng cùng ít ngân lượng đặt lên bàn, đẩy về phía chàng.
"Số tiền này coi như để bù lại những thứ chàng đã gửi đến mấy ngày qua."
"Còn mấy thỏi vàng này, ta cũng không nhận. Đồ của chàng, ta sẽ không bao giờ nhận nữa."
"Từ nay đừng gửi đến nữa, chàng làm vậy chỉ khiến ta thêm phiền lòng."
Bùi Ý An lặng người, cổ họng nghẹn lại.
Chàng còn chưa kịp uống ngụm trà nào, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.
Thôi Ngôn Chiêu không nhìn chàng, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo vầng trăng bị mây đen che khuất một nửa trên bầu trời đêm.
"Về sau cũng đừng đến nữa. Những chuyện trước đây, cứ xem như thuộc về kiếp trước đi. Hiện tại ta sống rất tốt, tự do tự tại, cũng không bị ràng buộc bởi thân phận gì cả."
Mà giữa bọn họ, từ lâu đã chẳng còn tương lai.
Cũng không cần phải dây dưa mãi như thế này.
Bùi Ý An siết chặt tay, cố gắng đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, giọng nói run rẩy:
"Chẳng lẽ nàng thực sự không thể tha thứ cho ta sao?"
Thôi Ngôn Chiêu nghiêng đầu nhìn chàng.
"Ta chưa từng không tha thứ cho chàng. Vốn dĩ ta chẳng hề oán hận chàng, thì lấy đâu ra chuyện tha thứ?"
"Từ xưa đến nay, phu thê có đạo, nam nhân ba thê bốn thiếp cũng là chuyện thường tình. Chàng chẳng qua chỉ nhận nhầm người, thậm chí còn chưa từng nạp thiếp, ta có thể trách gì chàng đây?"
"Chỉ là... chúng ta thực sự không thể quay lại như trước nữa."
Bùi Ý An nhìn sâu vào mắt nàng.
Rõ ràng vẫn là đôi mắt ấy, nhưng bên trong lại chẳng còn hình bóng chàng.
Chàng vội vàng tiến lên, cố chấp nhìn nàng, siết chặt tay nàng không buông.
"Không! Chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta nhất định có thể quay về như trước kia. Chúng ta vẫn sẽ là đôi phu thê khiến cả kinh thành ngưỡng mộ."
"Chiêu Chiêu, chỉ cần nàng chịu, chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể làm bất cứ điều gì."
Nói đến cuối, giọng chàng đã mang theo tiếng nghẹn ngào.
Chàng chỉ cầu xin nàng đừng rời xa chàng.
Chàng không thể mất nàng được.
Thôi Ngôn Chiêu từng chút, từng chút gỡ từng ngón tay của chàng ra.
"Vương gia không cần mãi chấp niệm với quá khứ. Chàng nên quay về kinh thành đi, đó mới là nơi chàng thuộc về."
"Ngài là thần phật được kính ngưỡng nhất Đại Hạ, là Phật tử tôn quý bậc nhất, chắc hẳn cũng hiểu rằng cõi hồng trần này chỉ là phù hoa ba ngàn, chúng ta chẳng qua chỉ là khách qua đường trong nhân thế, đã lỡ mất nhau, tức là vô duyên."
Bùi Ý An lùi lại hai bước, ngây người đứng đó.
Chàng đỏ hoe mắt, lặng lẽ nhìn Thôi Ngôn Chiêu, nơi khóe mắt lăn xuống vài giọt lệ trong suốt.
Chàng biết, mình đã hoàn toàn mất nàng.
Từ khoảnh khắc động phòng hoa chúc mà nàng giả chết, từ khoảnh khắc chàng nhận sai người, từ khoảnh khắc chàng bị mê hoặc mà bảo vệ Bùi Uyển Nguyệt…
Chàng đã hoàn toàn mất Thôi Ngôn Chiêu.
Cổ họng nghẹn lại, chàng chẳng thể thốt nên lời, chỉ có những giọt nước mắt nơi khóe mắt đã bán đứng lòng chàng.
Trong khoảng sân tĩnh lặng, hai người im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, Bùi Ý An loạng choạng xoay người rời đi.
Thôi Ngôn Chiêu nhìn theo bóng lưng chàng, rồi lại ngước nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Mây đen tản đi, trăng sáng treo cao.
Từ nay về sau, thế gian chỉ có thêu nữ Thôi Ngôn Chiêu.
…
Ba tháng sau, kinh thành truyền tin An vương gia đã tới Ngũ Đài Sơn, một lần nữa xuất gia.
Khi ấy, Thôi Ngôn Chiêu đang ngồi trong sân, tỉ mỉ thêu một đóa mẫu đơn.
Nàng nghe tin này, tay vẫn không ngừng đưa kim, thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu.
Trên đỉnh đầu, ánh nắng chan hòa…
— Toàn văn hoàn —
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận