Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ô VÂN TÁN KHỨ, MINH NGUYỆT CAO HUYỀN

Chương 29

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:01:56
“Hôm nay hãy nghỉ ngơi nửa ngày, bận rộn thế nào cũng phải ăn uống cho đầy đủ.”
Vì chuyên tâm vào bức thêu, Thôi Ngôn Chiêu đã mấy tháng trời không bước chân ra khỏi cửa. Ngay cả việc mua thức ăn hằng ngày cũng nhờ Phượng tỷ đi chợ, nàng chỉ lo nấu nướng.
Nay cũng nên ra ngoài hít thở khí trời một chút, dù sao chỉ cần có thể hoàn thành đúng hạn là được.
“Được.”
Phượng tỷ cũng được thơm lây, ba người cùng nhau đến quán ăn dùng bữa.
Chẳng ngờ, khi thức ăn vừa dọn lên, nàng ấy chỉ mới nếm được hai miếng, đã không nhịn được mà lên tiếng.
“Ăn mãi đồ ăn Chiêu Chiêu nấu, giờ miệng cũng kén chọn rồi. Món bên ngoài thế nào cũng thấy không vừa miệng.”
Liễu nương có chút bất ngờ: “Chiêu Chiêu còn biết nấu ăn sao?”
Thôi Ngôn Chiêu khẽ gật đầu: “Biết một chút.”
Phượng tỷ nuốt miếng cơm, cười tủm tỉm: “Chiêu Chiêu nấu ăn ngon lắm! Nếu không làm thêu nương, mở một quán nhỏ cũng chắc chắn đông khách.”
“Cả thành Tô Châu này, e là khó tìm ai nấu ngon hơn muội ấy.”
Thôi Ngôn Chiêu bị khen đến ngượng, vội xua tay: “Không đến mức ấy đâu, ta chỉ biết nấu vài món đơn giản thôi.”
Dù nấu ăn ngon, nàng cũng không muốn bị chú ý quá mức.
Phượng tỷ tưởng nàng chỉ khiêm tốn, liền vỗ vai nàng cười nói: “Chiêu Chiêu, đừng khiêm nhường quá, ta thật sự chưa ăn món nào ngon hơn của muội.”
Liễu nương bật cười: “Nghe Phượng tỷ khen vậy, chờ khi thêu xong, ta cũng phải mặt dày đến nhà con ăn thử mới được.”
Thôi Ngôn Chiêu mỉm cười gật đầu.
Ba người trò chuyện vui vẻ, dùng xong bữa cơm.
Ăn xong ai nấy trở về nhà.
Thôi Ngôn Chiêu lại tiếp tục vùi đầu vào khung thêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=29]

Đến giữa tháng, khi bức thêu hoàn thành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu nương ngắm nghía, không ngớt lời khen ngợi.
Nhìn nàng mệt mỏi đến gầy rộc, bà liền quyết định cho nghỉ hai tháng.
Trong thời gian đó, Liễu nương ghé nhà vài lần, ăn thử món nàng nấu, quả nhiên không hề nói quá, hương vị thực sự rất tuyệt.
Sau hai tháng thảnh thơi, sắc mặt Thôi Ngôn Chiêu cũng tươi tỉnh hơn.
Đến tháng sáu, nàng lại đến tiệm Liễu nương, lấy về vài bức tranh thêu để tiếp tục công việc.
Vừa mở cửa, trước mắt nàng liền xuất hiện một vị khách không mời ——
Bùi Ý An.
Chàng ngẩn người nhìn Thôi Ngôn Chiêu, khoảnh khắc trông thấy nàng, vành mắt liền đỏ hoe.
“Chiêu Chiêu…”
Giọng chàng khẽ run.
Thôi Ngôn Chiêu thoáng sững sờ, lập tức xoay người muốn đóng cửa lại.
Nhưng Bùi Ý An nhanh tay chặn cửa.
“Chiêu Chiêu.” Giọng chàng gần như vỡ vụn.
Ánh mắt chàng tràn đầy khẩn thiết, môi run rẩy, cổ họng nghẹn lại.
“Ta tưởng rằng… đời này sẽ không còn được gặp nàng nữa…”
Thôi Ngôn Chiêu muốn đẩy chàng ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy những người đi đường không ngừng ngoảnh lại tò mò nhìn về phía cửa nhà mình, nàng lại do dự.
Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng mới nghiêng người để chàng vào nhà.
Vừa vào trong, nàng lập tức đóng chặt cửa, chặn lại những ánh mắt soi mói bên ngoài.
Ánh mắt nàng bình thản, như đang nhìn một người xa lạ.
“Chàng tìm đến đây bằng cách nào?”
Bùi Ý An vẫn không rời mắt khỏi nàng, đến giờ phút này, chàng vẫn chưa thể tin nổi.
Thôi Ngôn Chiêu còn sống, nàng đang đứng ngay trước mặt chàng!
Ban đầu, chàng không dám tin, thậm chí không dám hy vọng.
Nhưng khi nỗi nhớ nhung dày vò đến cực hạn, con người ta luôn có xu hướng mơ tưởng ——
Liệu có thể có kỳ tích xảy ra hay không?
Chàng lần theo địa chỉ của bức thêu, từng bước, từng bước tra xét, lần mò mãi đến tận Giang Nam, đến tận Châu Trang.
Đến lúc này, chàng mới phát hiện —— Chiêu Chiêu của chàng thực sự còn sống!
Thôi Ngôn Chiêu lặng thinh.
Bức thêu đó, nàng đã cải tiến đường kim mũi chỉ, vậy mà vẫn bị phát hiện.
Thông thường, thêu phẩm đều dâng lên Hoàng thượng, bức của nàng cũng vừa mới trình lên, không ngờ lại bị Bùi Ý An nhìn ra.
Tính tới tính lui, cuối cùng nàng vẫn đi sai một bước.
Bùi Ý An tiến đến gần nàng, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
“Ta biết sai rồi, theo ta về được không?”
Từ nay về sau, chàng không muốn rời xa nàng nữa, thậm chí không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt mình.
Chàng sợ nàng sẽ biến mất. Sợ rằng khi chớp mắt một cái, nàng lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.
Thôi Ngôn Chiêu không nói cũng chẳng nhìn chàng, chỉ lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thái độ ấy, không cần nói cũng hiểu.

Bình Luận

0 Thảo luận