Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:45:51
Nhưng chỉ cần Cố Niệm bị tên lưu manh trêu chọc, đầu gối xước một vết nhỏ, hắn đã xót đến đỏ cả mắt, suýt chút nữa đánh chết người ta tại chỗ.
Cho đến lần đó, cô theo phu nhân của sư trưởng đi mua sắm, bị gián điệp bắt cóc.
Phu nhân sư trưởng bị hành hạ đến chết.
Còn cô thì cũng bị giày vò đến thoi thóp, suýt nữa mất mạng.
Thẩm Bắc Mạc lúc ấy sợ đến tái mặt.
Kỷ Tư Khiết chủ động đề nghị: cô ấy là nữ quân nhân, so với Cố Niệm càng quen đối phó những chuyện thế này, sẵn lòng thay cô làm “bia đỡ đạn”.
Từ lần đó, hôn nhân giữa Cố Niệm và Thẩm Bắc Mạc bỗng trở thành một mối quan hệ ba người.
“Đến nơi rồi, xuống xe.”
Giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Bắc Mạc vang lên, kéo Cố Niệm ra khỏi dòng ký ức.
Cô hoàn hồn, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, mới hay đã đến đồn cảnh sát.
Hắn thật sự muốn để cô vào tù.
Thẩm Bắc Mạc thấy cô chần chừ, liền thô bạo kéo cô xuống xe.
Cố Niệm bám chặt vào cửa xe không chịu buông: “Người bị đẩy xuống sông là tôi! Tôi còn sảy thai nữa! Là mấy đứa trẻ ven sông cứu tôi, chuyện sảy thai bác sĩ cũng có thể chứng minh!”
Cô sớm đã không còn mong gì ở hắn, chẳng còn bận tâm hắn nghĩ thế nào về mình.
Điều cô lo là nếu bị bắt giam, sẽ lỡ mất thời cơ rời đi.
Nhưng Thẩm Bắc Mạc chỉ hừ lạnh: “Gần đây chúng ta đâu có gần gũi, cô lấy đâu ra cái thai mà sảy? Càng nói càng hoang đường.”
Hắn hoàn toàn quên mất.
Ba tháng trước, hắn uống say, giày vò cô suốt một đêm.
Cố Niệm bỏ cuộc giải thích, chỉ khẽ van xin: “Anh với Kỷ Tư Khiết muốn tôi thế nào cũng được nhưng đừng để tôi phải ngồi tù, được không?”
Cho dù bắt cô quỳ gối nhận lỗi, cô cũng chịu.
Nhưng cô vừa rơi xuống nước vừa sảy thai, cần thời gian tĩnh dưỡng.
Hơn nữa sắp tới sẽ có người đến nhà đón cô đi làm nghiên cứu, cô không thể biến mất lúc này.
Thế mà Thẩm Bắc Mạc lại chẳng chút nể tình: “Cho dù lần này cô chịu quỳ, cũng không thoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=6]

Hại người liên tiếp, tôi phải cho cô một bài học.”
Hắn dứt khoát bế ngang cô lên, ôm vào trong đồn cảnh sát.
Ngay trước mặt cô, hắn còn cố ý dặn dò cảnh sát: “Cô ta suýt nữa hại chết hai mẹ con người ta, nhốt kỹ vào, dạy dỗ cho đàng hoàng một tháng.”
Một tháng? Sao được.
Người của thầy Lưu sắp đến, nếu không thấy cô thì biết tìm ở đâu?
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, tay siết chặt lấy tay áo Thẩm Bắc Mạc: “Thẩm Bắc Mạc, đừng mà, tôi…”
“Buông ra.”
Hắn lạnh lùng gạt tay cô, quay đầu bỏ đi.
Cô ngã phịch xuống đất, trơ mắt nhìn bóng hắn quay lưng bước đi, lạnh lùng, tuyệt tình như bao đêm cô từng trải qua, không cách nào níu lại được.
Cô bị áp giải đến trại tạm giam.
Cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, giải thích với cảnh sát: “Tôi không cố tình cho đứa trẻ ăn lạc để hại nó, cũng không đẩy Kỷ Tư Khiết xuống sông, bọn họ đang vu oan cho tôi. Nếu các anh không tin, có thể điều tra!"
Viên cảnh sát đáp: “Lúc đó cũng chẳng có ai chứng kiến, muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.”
“Nhưng đoàn trưởng Thẩm là chồng cô, chắc chắn anh ấy sẽ không vu oan cho cô đâu.”
“Cô nên thấy may mắn đấy. Người bị hại không truy cứu nữa, cô suýt hại chết hai mạng người mà chỉ phải ngồi tù một tháng, thế là nhẹ rồi.”
Đúng vậy, Thẩm Bắc Mạc tuy trong chuyện tình cảm có phần tàn nhẫn nhưng lại nổi tiếng công bằng, chính trực.
Người như vậy, cho dù không yêu vợ mình, thì ai mà tin được hắn sẽ cố ý hại cô?

7
Cố Niệm bị ném vào trại tạm giam.
Trong phòng giam tám người, bảy người đều bắt nạt cô.
Chúng ép cô ngủ cạnh bồn cầu, đổ nước lên chăn đệm của cô, cướp cơm của cô, thậm chí còn đánh đập.
Cố Niệm bị đạp đầu xuống đất, không còn chút tôn nghiêm, chỉ có thể nằm sấp.
Nắm đấm và cú đá liên tục giáng xuống người cô.
Cố Niệm ôm đầu, co người lại.
Cô tuyệt vọng hét lên: “Tôi với các người không thù không oán, sao lại phải đối xử với tôi thế này?!”
“Muốn trách thì trách mày không có mắt, dám làm tổn thương người phụ nữ của đoàn trưởng Thẩm! Anh ấy đã dặn rồi, phải dạy dỗ mày tử tế!”
Đứa đầu đàn túm tóc cô, còn xì mũi vào người cô.
Trong tiếng cười hả hê xung quanh, Cố Niệm nhớ tới lời Thẩm Bắc Mạc nói trước khi rời đi, trong lòng chỉ còn lại sự nguội lạnh.
Cô chịu hết nổi, liền báo với quản ngục.
Quản ngục nghiêm khắc, phạt nặng bảy kẻ kia.
Nhưng sau khi được thả về, chúng lại đánh cô còn tàn nhẫn hơn trước.

Bình Luận

0 Thảo luận