Kỷ Tư Khiết lúc này lại dịu dàng xen vào: “Những năm qua, em cũng vì muốn giúp chị dâu nên mới bị người ta bỏ thuốc, mới sinh ra Nhạc Nhạc…”
“Chẳng ngờ chị lại ghen với em và con, còn đối xử với mẹ con em như vậy. Em không trách, chỉ là… chị cũng không nên vì chuyện đó mà đẩy anh Mạc ra xa như thế.”
Những người khác cũng lần lượt khuyên can: “Con người ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm?”
“Đoàn trưởng Thẩm vốn là người tốt, chẳng qua là quá quan tâm tới em thôi.”
Mẹ Cố lo cho con gái, ghé sát tai Cố Niệm thì thầm: “Nếu con không muốn nghe nữa, mẹ bảo họ ra ngoài ngay.”
Trốn tránh chẳng giải quyết được gì.
Cố Niệm đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh.
“Chuyện này vốn là giữa tôi và Thẩm Bắc Mạc, tôi cũng không muốn làm to ra để ai ai cũng biết chuyện riêng tư của mình.”
“Nhưng giờ tôi đổi ý rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=17]
Tôi cảm thấy, có vài việc, cần phải nói rõ.”
“Thẩm Bắc Mạc nói chỉ là diễn kịch, nhưng lương thưởng của anh ta đều đưa hết cho mẹ con Kỷ Tư Khiết. Còn tôi, đến miếng cơm cũng chẳng có. Đống khoai lang kia là do người nhà của tôi ở dưới quê gửi cho.”
“Áo quần rách rưới, miếng vải để vá cũng phải đi mượn."
“Mấy chuyện đó, mọi người đều biết cả, tôi không nói nữa.”
Cô cúi đầu nhìn Thẩm Bắc Mạc: “Chúng ta cưới nhau rồi, anh vẫn luôn nói muốn có một đứa con, đúng không?”
Hắn vội vàng gật đầu: “Phải! Em không có thai suốt năm năm sau khi cưới, nhà anh sốt ruột lắm nhưng anh chưa bao giờ để họ thúc ép em. Anh chỉ cần em, dù em có sinh con được hay không, anh cũng không để tâm.”
Thẩm Bắc Mạc nói thật lòng. Dù trong lòng hắn khao khát có con, nhưng chưa từng muốn tạo áp lực cho cô.
Cố Niệm bật cười, giọng chua chát: “Nhưng chúng ta đã từng có một đứa con. Chỉ là vì tôi bị Kỷ Tư Khiết đá xuống sông mà mất.”
Kỷ Tư Khiết cắn môi: “Chị dâu đẩy em xuống sông rõ ràng mà! Sao chị lại có thể đảo trắng thay đen như vậy?”
Thẩm Bắc Mạc cau mày, giọng khàn khàn: “Cố Niệm, em...”
Cô cắt lời hắn: “Đừng vội kết tội tôi nói dối. Hôm đó tôi rơi xuống nước được mấy đứa trẻ cứu đưa vào bệnh viện. Bác sĩ trực cấp cứu năm đó có thể làm chứng.”
Giang Ngọc Sơn lập tức đáp: “Để tôi đi gọi bác sĩ đến.”
Vị bác sĩ được đưa đến rất nhanh: “Chuyện cô Cố sảy thai sau khi rơi xuống nước tôi còn nhớ rõ.”
“Giữa mùa đông lạnh giá, cả người bê bết máu được vài đứa nhỏ đưa đến, cảnh tượng lúc đó thực sự khiến người ta khó quên. Không chỉ tôi, nhiều bác sĩ và y tá cũng nhớ chuyện đó.”
Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Bắc Mạc trắng bệch: “Sao lại… thật sự là sảy thai?”
Hắn ngẩn người, cố nhớ lại.
Năm năm trước, sư đoàn trưởng mới nhậm chức.
Hắn vì bị đánh giá kém, mất cơ hội thăng chức nên uống rượu giải sầu.
Cái đêm đó, đứa bé có lẽ chính là kết quả.
Hắn nhớ rõ Cố Niệm từng khóc, nói với hắn rằng cô đã sảy thai.
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng cho rằng cô bịa chuyện, giờ nghĩ lại, tim như bị xé toạc.
Cố Niệm chẳng buồn để ý đến phản ứng của hắn, chỉ nhìn mọi người: “Hôm tôi sảy thai, mọi người biết Thẩm Bắc Mạc làm gì không?”
“Hắn tin lời Kỷ Tư Khiết nói tôi đẩy cô ta xuống nước, tống tôi vào đồn, còn xúi giục mấy nữ phạm nhân đánh đập tra tấn tôi suốt ngày đêm, khiến tôi sống không bằng chết!”
“Một đoàn trưởng mà làm ra chuyện như vậy sao?”
“Đồng chí Cố thật đáng thương quá!”
“Đúng là không thể chấp nhận nổi!”
Thẩm Bắc Mạc đỏ bừng mắt, cuống quýt nắm tay cô: “Anh không biết em sảy thai… anh…”
“Cô ta hại tôi bao nhiêu lần rồi, lần nào anh cũng biết?” Cố Niệm đầy mỉa mai.
Kỷ Tư Khiết quýnh lên: “Chị dâu, chị đừng nói oan cho em! Em…”
“Cô câm miệng đi!” Cố Niệm khinh bỉ nhìn cô ta: “Cô bảo mình bị hại nhưng cái loại thuốc kia là tự cô mua để tự chuốc lấy!”
“Cô đổ tội tôi trộm di vật của mẹ cô, khiến ai cũng xem tôi là ăn trộm. Nhưng sợi dây chuyền vàng đó là do chính cô lén bán đi!”
Hai chuyện đó, Cố Niệm có bằng chứng.
Giang Ngọc Sơn lái xe, đưa hai nhân chứng đến.
Một tên du côn: “Chính cô ta, người cùng làng tôi, mua thuốc từ tôi.”
Một tên đầu cơ bị bắt: “Cô ấy bán cho tôi một sợi dây chuyền vàng, khá nặng, tôi đem bán thì bị bắt.”
Những người từng được Thẩm Bắc Mạc mời đến, nghe xong chỉ biết cúi đầu, không dám khuyên nữa.
“Đoàn trưởng Thẩm quá đáng quá rồi!”
“Nếu là con rể nhà tôi, tôi đập gãy chân nó từ lâu rồi!”
“Khó trách đồng chí Cố nhất quyết ly hôn!”
“Còn Kỷ Tư Khiết kia, chiếm hết lợi lộc còn quay ra đổ nước bẩn lên người ta, đúng là có vấn đề về phẩm hạnh!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận