Thẩm Bắc Mạc thở phào nhẹ nhõm. “Vợ à, em cũng đừng trách anh tàn nhẫn. Em suýt chút nữa hại chết Lạc Lạc, nếu Tiểu Khiết truy cứu thì em không chịu nổi đâu!”
“Chịu chút khổ còn hơn là bị tống vào tù!”
Thái độ quá lạnh nhạt của cô khiến Thẩm Bắc Mạc có phần bực bội.
Thấy chiếc váy trắng bị cắt rách, hắn không nhịn được cau mày.
“Chiếc váy này anh tặng em, bình thường em quý lắm, chẳng nỡ mặc, sao giờ lại cắt hỏng rồi?”
“Đầu bị thương, không băng lại sẽ làm bẩn chăn gối.” Cố Niệm tùy tiện đưa ra một lý do.
Thẩm Bắc Mạc thấy cũng hợp lý, không nghĩ nhiều: “Vậy sau này anh lại mua cho em cái mới.”
“Ừ.”
Cố Niệm chẳng trông mong gì cả.
Mấy lời đó hắn đã nói suốt mấy năm rồi.
Nhưng mỗi lần lĩnh lương, nhận phiếu vải, hắn đều đưa hết cho Kỷ Tư Khiết, cô đến một sợi chỉ cũng chưa từng thấy!
Cố Niệm đói bụng, xuống giường luộc hai củ khoai lang.
“Chỉ ăn cái này thôi à?” Thẩm Bắc Mạc ngồi trước bàn, cau mày.
“Ừ.”
“Tiểu Khiết từ nhỏ đã quen sống trong sung sướng, ăn uống kén chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=3]
Lạc Lạc còn nhỏ, cần bổ sung dinh dưỡng nên phiếu thịt anh đều để dành cho họ cả. Lần sau anh sẽ cố gắng giữ lại cho em chút ít.”
“Được.”
Cố Niệm vừa ăn khoai, vừa cúi đầu, không hề ngẩng lên.
Tin vào lời hắn thì đúng là ngốc.
Thấy cô mãi giữ thái độ này, Thẩm Bắc Mạc rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, nổi nóng.
“Cố Niệm, hôm nay em làm Lạc Lạc bị thương là sai trước. Anh về nhà còn không trách em, em cứ giở mặt cho ai xem vậy?”
Cố Niệm không muốn cãi nhau, nhưng cũng nuốt không trôi cơn giận này.
“Thẩm Bắc Mạc, đúng là tôi giận anh và Kỷ Tư Khiết. Nhưng tôi làm việc có giới hạn, không đến mức ra tay với một đứa trẻ.”
Thẩm Bắc Mạc đập mạnh tay xuống bàn: “Còn cãi! Em làm thế chẳng phải vì ghen sao? Nhưng em có nghĩ tới không, bao năm qua anh bị người ta chửi là kẻ ngoại tình, không được thăng chức, tất cả là vì bảo vệ em!”
“Anh có thể bố trí người bảo vệ em, chứ không phải diễn trò phản bội trước mặt người khác.”
“Hồi đó, vợ của sư trưởng dù có bao nhiêu người bảo vệ bên cạnh, cuối cùng vẫn bị gián điệp trà trộn. Em là phụ nữ, đừng tưởng đọc được mấy cuốn sách là giỏi. Những gì anh làm đều là để bảo vệ em!”
Thẩm Bắc Mạc nói càng lúc càng lớn, như thể hắn mới là người chịu oan ức.
Lồng ngực Cố Niệm nặng trĩu, nghẹn đến khó chịu.
Nhưng suốt những năm qua, cô đã nói đủ nhiều rồi.
Hắn không hiểu cô, cho rằng cô vô lý gây sự.
Cô cũng không hiểu hắn, chỉ cảm thấy tình cảm của hắn dễ thay đổi.
Giờ đây, khi nhìn người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm, Cố Niệm thậm chí không còn muốn tranh luận nữa.
Cô đưa tay chạm vào trán vẫn đang đau nhức: “…Anh nói đúng.”
“Em hiểu cho anh là tốt rồi.”
Thẩm Bắc Mạc thấy vết thương trên trán cô, lòng lại mềm xuống, giọng cũng dịu đi.
Hắn ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô, hơi thở dần trở nên nặng nề.
“Vợ à, chúng ta lâu rồi chưa…”
Tay hắn bắt đầu luồn vào bên trong áo cô.
4
Cố Niệm cố nhịn cơn ghê tởm, siết chặt tay hắn: “Tôi…”
Cô còn chưa kịp viện cớ nói mình đến kỳ kinh nguyệt thì Kỷ Tư Khiết đã hớt hải chạy vào.
“Anh Bắc Mạc, thằng bé cứ đòi ngủ với bố, em không dỗ được nó nữa rồi.”
“Thằng nhóc này, càng ngày càng bám người.”
Thẩm Bắc Mạc cười bất đắc dĩ buông Cố Niệm ra. Sau đó hắn cầm áo khoác, vòng tay ôm lấy Kỷ Tư Khiết rồi đi ra ngoài.
Họ ở trong đơn vị, thường xuyên quấn lấy nhau.
Mỗi năm Thẩm Bắc Mạc về phép thăm nhà, phần lớn thời gian đều dành cho mẹ con cô ta.
Giống như trước kia, hắn đi một cái là qua cả đêm.
Sáng hôm sau, Thẩm Bắc Mạc vẫn chưa về.
Nhưng hắn đã gọi bố mẹ và chị gái đến nhà, thay hắn “làm công tác tư tưởng” cho Cố Niệm.
“Niệm Niệm à, mẹ biết Tiểu Mạc có lỗi với con, làm mẹ như mẹ cũng thấy áy náy.”
“Nhưng dù sao đi nữa, con cũng không nên hại đứa nhỏ. Mà mấy năm nay, con với Tiểu Mạc cũng không sinh được con nào hay cứ coi thằng bé là con nuôi sau này dưỡng già, chẳng phải tốt lắm sao?”
“Con trước đây hiền lành lắm, sao giờ lại thành ra như vậy?”
Cố Niệm giải thích với họ: “Cháu không làm chuyện gì hại đứa nhỏ cả, là họ vu khống cháu!”
Chị gái của Thẩm Bắc Mạc thở dài: “Cả làng đều biết rồi, còn chối làm gì nữa?”
Họ vây lấy Cố Niệm như thể cô là tội phạm giết người.
Trước cửa nhà cũng có một đám người đứng hóng chuyện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận