Nhớ tới việc, cô đã rất lâu rồi không cười với hắn nữa, hai người cũng đã rất lâu không nói chuyện tử tế với nhau...
Từng mảnh ký ức vụn vặt ập về trong đầu Thẩm Bắc Mạc.
Mỗi chuyện, đều đủ để chứng minh cô đã hoàn toàn thất vọng với hắn.
Chỉ là hắn, kẻ mù lòa này trước nay lại chưa từng nhận ra!
"Cố Niệm..."
Thẩm Bắc Mạc thì thào gọi tên cô, miệng đắng ngắt như nuốt phải hoàng liên, cay xót đến mức hắn không kìm được mà rơi nước mắt.
Hắn chỉ là cùng Kỷ Tư Khiết diễn kịch, cũng là để bảo vệ cô thôi, Cố Niệm cớ sao lại giận đến mức này chứ?
12
Lúc mới rời khỏi Thẩm Bắc Mạc, Cố Niệm đã từng nghĩ cô sẽ ít nhiều cảm thấy hụt hẫng, không quen.
Nhưng thực tế là, mỗi ngày cô đều bận rộn nghiên cứu đến mức chẳng có thời gian ăn cơm hay ngủ, căn bản không rảnh để nhớ tới cái tên Thẩm Bắc Mạc kia.
Hơn nữa, được làm việc cùng một nhóm người đồng chí hướng, mỗi ngày đối mặt với những vấn đề khoa học đầy thách thức khiến cô vui vẻ chưa từng có.
Lâu lâu khi mọi người rảnh rỗi một chút, bọn họ lại quay sang bàn chuyện tình cảm.
Cô không muốn nói, mọi người cũng chẳng ép hỏi, liền chuyển sang khen ngợi thành tích chuyên môn của cô.
“Về vệ tinh hồi quy, tiền bối trước kia đều nghĩ theo một hướng, tụi em cũng nối gót theo đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=12]
Nếu không nhờ đồng chí Cố đưa ra hướng đi mới, giờ vẫn còn đang loay hoay tại chỗ!”
“Quả thật là nữ trung hào kiệt, câu này để dành cho đồng chí Cố là quá chuẩn!”
“Người như đồng chí Cố, đúng là gặp nhau muộn quá!”
Toàn là lời khen dành cho Cố Niệm.
Kể từ khi Kỷ Tư Khiết chen chân vào cuộc sống của cô, ngày nào Cố Niệm cũng phải đối diện với vô số lời chê bai, đã từ rất lâu rồi, chẳng có ai thật lòng khen cô như thế.
Hơn nữa, người theo đuổi cô cũng không ít.
Nhưng vì bị Thẩm Bắc Mạc và Kỷ Tư Khiết để lại bóng ma trong lòng, cô từ chối hết.
Chớp mắt đã bốn năm mười một tháng trôi qua.
Ngày vệ tinh hồi quy đầu tiên phóng thành công, cô cùng các đồng nghiệp xúc động đến bật khóc, la hét đến khàn giọng.
“Thành công rồi!”
Dự án thành công, viện nghiên cứu lập tức cho cô và mọi người kỳ nghỉ ba tháng thật dài.
Lãnh đạo còn báo cho cô biết, mẹ cô và hai anh trai đều đã quay về thành phố, cũng xem như "khôi phục chức vị".
Họ còn đưa thông tin liên lạc cho cô.
Cố Niệm lập tức gọi điện cho anh cả.
Anh cả bảo: “Anh đã nhờ người quen đến đón em, em cứ ở lại căn cứ đợi.”
“Người quen? Ai thế ạ?”
“Gặp rồi em sẽ biết.”
Nơi nghiên cứu này không phải ai cũng có thể tùy tiện vào.
Cố Niệm còn đang thắc mắc thì thấy một người đang tiến về phía cô.
Cô kinh ngạc: “Anh Sơn? Sao lại là anh?”
Người đàn ông đứng trước mặt cô cao một mét chín.
Không giống kiểu nam tính góc cạnh lạnh lùng như Thẩm Bắc Mạc, anh có ngũ quan tinh tế, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn như một công tử nhà quyền quý.
So với “đẹp trai”, anh hợp với chữ “xinh đẹp” hơn.
Giang Ngọc Sơn nhướng mày trêu: “Là anh thì thất vọng lắm à?”
Cố Niệm vội xua tay: “Không không! Chỉ là em nghe nói anh giờ đã là sư trưởng rồi, bận rộn trăm việc, sao lại có thời gian đến đón em?”
“Đúng lúc được nghỉ phép, tiện thể thôi.”
Anh chìa tay về phía cô: “Nào, đưa hành lý cho anh.”
Cố Niệm nâng hành lý trong tay lên, cười nói: “Cũng không nhiều đồ lắm, em tự xách được, không nặng.”
“Không phải vì em mệt mới cần anh xách mà vì anh ở đây, anh muốn giúp em xách, em nên để mình được nhẹ nhàng một chút.”
Giang Ngọc Sơn dứt khoát lấy hành lý từ tay cô, bỏ lên xe.
Rồi lại vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô: “Cố nghiên cứu viên, mời lên xe!”
“Anh đừng trêu em nữa, anh Sơn.”
Cố Niệm bất lực cười, rồi bước lên xe.
Anh là anh trai hàng xóm của cô, lớn hơn cô ba tuổi, từ nhỏ đã là hình mẫu “con nhà người ta”, việc gì cũng làm xuất sắc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận