Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 21

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:51:38
Hắn mãi chỉ sống trong cái thế giới tự mình tưởng tượng ra thôi.
Thẩm Bắc Mạc nhìn cô đầy si mê: "Không phải cố chấp, mà là anh quá yêu em, quá sợ mất em rồi."
Cố Niệm ngồi xuống ghế cạnh hắn: "Lúc tôi với Kỷ Tư Khiết cùng rơi xuống nước, người đầu tiên anh cứu lại là cô ta vốn đã biết bơi. Anh có biết khi anh bơi qua ngay bên cạnh tôi mà chẳng thèm đoái hoài, tôi đã tuyệt vọng cỡ nào không?"
Số phận thật trớ trêu.
Họ nên duyên cũng vì nước, cuối cùng cũng vì nước mà đẩy nhau đến bước đường cùng.
Thẩm Bắc Mạc trước giờ chỉ biết vợ mình ngã xuống sông, nào hay cô lúc ấy ở ngay bên cạnh hắn.
Chỉ nghe thôi mà hắn cũng đã cảm thấy tuyệt vọng, hận không thể giết chết cái bản thân năm đó chỉ biết nhào vào cứu Kỷ Tư Khiết.
"Anh xin lỗi, Cố Niệm, anh... anh thật sự không biết lúc đó em cũng rơi xuống. Em gọi anh, anh lại không nghe thấy... Là anh súc sinh!"
Thẩm Bắc Mạc nghẹn ngào liên tục.
Người từng bao lần vào sinh ra tử còn chưa từng rơi lệ, giờ nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Cố Niệm chỉ im lặng nhìn hắn, không nói nửa lời.
Sự yên lặng dửng dưng ấy khiến Thẩm Bắc Mạc càng thêm hoảng loạn.
Hắn nắm chặt tay cô: "Tất cả là lỗi của anh, sau này sẽ không như vậy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=21]

Anh bị Kỷ Tư Khiết lừa gạt... Anh yêu em, Cố Niệm!"
Cố Niệm rút tay về: "Anh yêu tôi, vậy tại sao lại không tin em? Kỷ Tư Khiết lớn lên cùng anh, tôi không đòi anh phải tuyệt đối tin tôi, nhưng ít ra cũng nên dành cho tôi chút lòng tin chứ."
Cô bật cười nhạt, nhìn hắn, trong đáy mắt chỉ còn lại nỗi xót xa: "Nhưng không hề có."
"Tôi bỏ đi suốt năm năm, trong đầu anh chỉ nghĩ tôi vô lý gây chuyện. Thậm chí, anh còn chưa từng đến bệnh viện hỏi thử xem cái gọi là 'sảy thai' tôi nói rốt cuộc thật hay giả."
"Thẩm Bắc Mạc, anh có biết khi anh sai người trong tù đánh đập tôi, lúc tôi tự tử trong ngục, tôi đã nghĩ gì không?"
"Tôi chỉ nghĩ, mình phải liều chết mà trốn ra, không thể bỏ lỡ cơ hội được nhận vào nhóm nghiên cứu."
"Nếu không, tôi thật sự không biết mình sẽ chết trong tay anh và Kỷ Tư Khiết vào ngày nào nữa!"
Cố Niệm từng không biết bao lần tự hỏi: Thẩm Bắc Mạc rốt cuộc có thật lòng yêu cô không?
Là hắn thật sự bị Kỷ Tư Khiết lừa hay hắn cố tình nhắm mắt làm ngơ, chỉ để được thoải mái mà mập mờ với người ta?
Cô chẳng thể nhìn thấu lòng hắn, nên mãi ôm lấy khổ đau.
Sau này, cô cuối cùng cũng nghĩ thông:
Kệ hắn là vì ý tốt mà làm điều ác, hay do tâm địa xấu xa mà làm điều ác đi nữa.
Tổn thương cô gánh là thật, nỗi đau cô chịu cũng là thật, cô không muốn hắn nữa.
Thẩm Bắc Mạc mắt đỏ hoe nhìn cô, muốn mở miệng giải thích rằng người ra tay đánh cô không phải hắn mà là Kỷ Tư Khiết.
Hắn vốn không nỡ đối xử với cô như vậy.
Nhưng nghe cô thản nhiên nói mình tự tử chỉ để thoát khỏi hắn, trái tim hắn đau đến mức như bị xé nát.
Hắn suýt chút nữa thì ép cô vào chỗ chết rồi.
Cố Niệm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng:
"Thế nên, Thẩm Bắc Mạc, anh thật sự còn mặt mũi cầu xin tôi quay lại sao? Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì nên ly hôn, thả tự do cho tôi."
"... Anh xin lỗi, anh sẽ về viết đơn ly hôn ngay."
"Cảm ơn."
"Đừng... đừng nói cảm ơn với anh, Cố Niệm, anh xin em đấy."
Suốt năm năm qua, đêm nào Thẩm Bắc Mạc cũng day dứt nhớ thương Cố Niệm.
Hắn muốn được nhìn cô một lần, nhưng lại không dám.
Chỉ sợ nhìn thấy trong mắt cô sự chán ghét, lạnh lùng, và cả những cảm xúc khiến hắn chẳng thể chịu nổi.
Thẩm Bắc Mạc cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên, loạng choạng bỏ chạy khỏi nhà họ Cố.

20
Tuyết mỗi lúc một dày hơn.
Thẩm Bắc Mạc giẫm chân lên nền tuyết, dấu vết chưa kịp in sâu đã bị những bông tuyết mới bao phủ, chẳng để lại lấy một chút dấu tích.
Chẳng lẽ cuộc đời của Cố Niệm cũng sẽ như vậy?
Những ký ức giữa cô và hắn, dù tốt đẹp hay đau đớn, cuối cùng rồi cũng sẽ bị năm tháng cuốn trôi, chẳng để lại một dấu vết nào trong lòng cô?

Bình Luận

0 Thảo luận