Hắn siết chặt cổ tay Cố Niệm, nghiến răng nghiến lợi.
Cô bị hắn bóp đến mức cổ tay như muốn gãy, đau đến run rẩy: “Thẩm Bắc Mạc, buông tay! Tôi không đẩy cô ta, là cô ta đá tôi...”
“Câm miệng, còn dám ngụy biện! Là tôi quá nuông chiều cô nên cô mới dám hại xong Lạc Lạc lại hại Tiểu Khiết. Lần này tôi nhất định phải cho cô vào tù mấy hôm để nhớ đời!”
Cố Niệm vừa bị lạnh vừa sẩy thai, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực để phản kháng.
Cô ngồi thụp xuống đất: “Tôi không đi.”
Vài ngày nữa sẽ có người tới đón cô làm nghiên cứu, cô còn phải ở nhà chờ.
“Không phải cô muốn là được!”
Thẩm Bắc Mạc ngang nhiên bế cô lên.
Cố Niệm cố gắng giãy giụa trong lòng hắn, vừa giải thích: “Tôi không đẩy cô ta, là cô ta đá tôi xuống, rồi tự nhảy theo!”
“Cô là một con vịt cạn, nếu thực sự bị đá xuống nước, giờ còn sống nhăn răng mà cãi nhau với tôi chắc?”
“Tôi may mắn, được người ta cứu.”
“Trời rét thế này, bờ sông không một bóng người mà cô vừa khéo được cứu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=5]
Cô bịa đi, cứ tiếp tục bịa!”
Thẩm Bắc Mạc ôm cô ra ngoài, nhét thẳng vào xe.
Trước kia Cố Niệm từng thấy Kỷ Tư Khiết ngồi xe hắn, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa mơ tưởng một ngày nào đó cũng được ngồi thử.
Nhưng cô không ngờ, lần đầu tiên ngồi xe hắn lại trong hoàn cảnh như thế này.
Cố Niệm muốn mở cửa nhảy xuống, nhưng không biết cách mở khóa.
Cô chỉ có thể đập mạnh vào cửa kính: “Thẩm Bắc Mạc, thả tôi ra!”
Thẩm Bắc Mạc hoàn toàn không để tâm đến cô.
Hắn lên xe từ phía bên kia, ra lệnh cho tài xế khởi hành.
Xe lăn bánh, Cố Niệm nhìn hắn qua làn nước mắt, nghẹn ngào bật khóc: “Tại sao… tại sao anh luôn không tin tôi?”
“Vì cô suốt ngày nói dối, căn bản không đáng tin!”
Ánh mắt Thẩm Bắc Mạc thoáng qua chút đau lòng nhưng rất nhanh chỉ còn lại sự căm tức vì thất vọng.
Cố Niệm tuyệt vọng đến cực điểm: “Tôi nói dối? Cùng một sự việc, tôi và Kỷ Tư Khiết mỗi người một lời, đều không có bằng chứng, sao anh lại tin cô ta mà không tin tôi? Tại sao anh lại khẳng định tôi là người nói dối?”
“Tiểu Khiết lớn lên cùng tôi từ nhỏ, tôi hiểu tính cô ấy, cô ấy tuyệt đối không bịa chuyện vu khống ai!”
“Cho nên, rốt cuộc chỉ vì anh thiên vị cô ta, tin cô ta hơn đúng không?”
Nghe vậy, Thẩm Bắc Mạc quay đầu, tức giận nhìn cô: “Liên quan gì đến thiên vị? Tôi nói đó là sự thật!”
Cố Niệm nhìn hắn chằm chằm, nước mắt không thể kìm nén, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Không phải vì hắn không yêu cô mà đau khổ.
Chẳng qua là… cô sớm nên rời đi, thay vì ngu ngốc hy vọng hắn sẽ quay đầu lại.
6
Điều Thẩm Bắc Mạc chịu không nổi nhất chính là thấy Cố Niệm rơi lệ. Cô vừa khóc, hắn liền chỉ hận không thể móc tim gan ra dâng lên cho cô.
Nhưng đúng như lời Kỷ Tư Khiết từng nói, chính vì được hắn nuông chiều quá mức, Cố Niệm mới trở nên vô pháp vô thiên như vậy.
Hắn không thể tiếp tục dung túng cô nữa.
Thẩm Bắc Mạc nhẫn tâm quay đầu, không nhìn cô thêm một lần.
Thấy vậy, Cố Niệm cũng không buồn tranh cãi gì thêm.
Những kinh nghiệm trong quá khứ đã cho cô biết, tranh cãi chỉ là uổng phí nước bọt.
Cô chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu trôi nổi hình ảnh những tháng năm từng có cùng Thẩm Bắc Mạc.
Khi hắn vớt cô lên từ dưới sông, đó là cái nhìn đầu tiên đã động lòng. Sau đó quấn lấy không buông, theo đuổi ráo riết.
Hắn dáng dấp tuấn tú, lại là đoàn trưởng, còn là ân nhân cứu mạng. Cô làm sao có thể không động lòng?
Thẩm Bắc Mạc khi ấy thật sự đối xử với cô rất tốt.
Ngoài phần lương để lại cho gia đình, tem phiếu tiền lương của hắn thì gạo, vải, đường,... tất cả đều đưa hết cho cô.
Có người ganh tỵ nói: “Đoàn trưởng Thẩm theo đuổi người ta mà hào phóng thế này, không sợ Cố trí thức coi thường anh là thô lỗ, đến cuối cùng công dã tràng sao?”
Thẩm Bắc Mạc mắng lại người kia một trận: “Ông đây tình nguyện, liên quan gì đến mấy người? Mấy thứ nhỏ ấy cũng tiếc, chỉ biết ngồi không đòi ăn sẵn, chẳng trách cả đời là đồ ế!”
Hắn vốn quen sống đơn giản, cái ăn cái mặc đều qua loa. Ngay cả lúc thi hành nhiệm vụ, suýt bị đạn bắn xuyên tim cũng không xem là chuyện to tát.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận