“Anh không làm được! Thả tay ra!”
Cố Niệm giãy không ra, chau mày lớn tiếng gọi ra ngoài: “Anh hai! Anh Sơn!”
Hai người lập tức xông vào.
Cố Viễn Châu mắng um lên, gỡ tay Thẩm Bắc Mạc ra rồi kéo Cố Niệm ra ngoài.
Giang Ngọc Sơn mặt lạnh như tiền, giơ tay đấm thẳng vào mặt Thẩm Bắc Mạc.
Tiếng ồn quá lớn, một đám người kéo đến xem náo nhiệt, miệng bàn tán xôn xao.
Cố Viễn Châu nhíu mày, đưa tay bịt tai Cố Niệm: “Đừng nghe mấy lời đó!”
“Không sao đâu, anh hai.”
Cố Niệm chưa từng quan tâm thiên hạ nói gì.
Cô ly hôn với Thẩm Bắc Mạc không phải vì lời đàm tiếu, mà vì không chịu nổi trái tim ngày càng xa của hắn và cũng… đã không còn yêu nữa rồi.
Cố Niệm lên xe cùng Cố Viễn Châu, một lát sau Giang Ngọc Sơn cũng lên.
Sau lưng họ, Thẩm Bắc Mạc mặt mày bê bết vết thương, vẫn đuổi theo.
“Cố Niệm, đừng đi!”
“Dù em có tố cáo anh, khiến anh bị xử phạt, anh cũng sẽ không ly hôn đâu!”
Thẩm Bắc Mạc đập mạnh vào cửa kính xe.
Cố Niệm dửng dưng, chẳng màng ánh mắt khẩn thiết của hắn, giống như cái cách hắn từng kiên quyết đưa cô đến đồn cảnh sát năm nào, bất chấp nỗi đau và tuyệt vọng của cô.
“Anh Sơn, lái xe đi.”
Xe vừa chuyển bánh, Thẩm Bắc Mạc suýt nữa bị ngã quỵ.
Hắn chạy theo xe một đoạn, gào khản cổ gọi tên cô.
Nhưng cô ngồi trong xe, không ngoảnh đầu lại.
Cố Niệm trở về nhà họ Cố.
Chẳng bao lâu sau, bố mẹ và chị gái Thẩm Bắc Mạc cùng vài người thân thích bên nội hắn kéo đến.
“Thông gia à, hai đứa nhỏ chưa đến mức phải ly hôn mà?”
“Đúng đấy. Tiểu Mạc là đàn ông, lại là đoàn trưởng, rộng rãi chút nuôi một người phụ nữ cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
“Nó đã đoạn tuyệt với người kia rồi, cũng hứa từ nay sẽ đối xử tốt với Cố Niệm.”
“Phải đấy, Cố Niệm là con gái, ly hôn thiệt thòi nhất vẫn là nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=16]
Hai tám tuổi rồi, giờ muốn tái giá cũng khó, mà Tiểu Mạc thì điều kiện tốt thế kia.”
“Theo tôi thấy, có gì đâu mà ầm ĩ, vợ chồng son giận dỗi tí thôi mà!”
Một đám người, chẳng ai thiếu mặt, bị nhà họ Cố đuổi sạch ra ngoài.
Hai chị dâu nhà họ Cố cũng mắng tới tấp.
“Thẩm Mai Mai, đồ mặt dày! Chị còn dám nói là chuyện nhỏ? Chúc chị gặp phải thằng chồng như em trai chị, có đứa con riêng còn lớn hơn cả con chị!”
“Cút, cút hết! Niệm Niệm không lấy chồng thì tụi tôi nuôi, sao cũng tốt hơn là vào cái ổ quỷ nhà các người!”
Anh cả, anh hai nhà họ Cố vừa mắng vừa đẩy người, tiện tay vứt luôn quà cáp họ mang đến ra ngoài.
Giang Ngọc Sơn đứng ngay cửa, thản nhiên nhìn: “Chuyện hôn sự của Niệm Niệm không cần các người lo. Tôi quân hàm cao hơn Thẩm Bắc Mạc, đãi ngộ cũng tốt hơn, còn chưa từng kết hôn.”
“Chừng nào Niệm Niệm muốn lấy chồng, tôi cưới cô ấy ngay.”
“Đến lượt các người làm nhục cô ấy sao?”
Nhà họ Thẩm bị đuổi đi rồi nhưng Thẩm Bắc Mạc vẫn chưa từ bỏ, dẫn cả cấp trên, đồng nghiệp, mấy bà vợ lính đến.
Kỷ Tư Khiết cũng có mặt trong số đó.
Những người này đều có thân phận địa vị, Cố Niệm không muốn người nhà vì mình mà đắc tội quá nhiều người nên vẫn để họ bước vào.
16
Vừa bước vào cửa, Thẩm Bắc Mạc đã quỳ xuống trước mặt Cố Niệm.
Người đàn ông từng kiêu ngạo cố chấp ấy, giờ đây râu ria lởm chởm, quầng mắt thâm xanh, gầy gò tiều tụy đến mức đáng thương.
“Niệm Niệm, anh thật sự không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nữa.”
“Về sau anh làm gì chưa tốt, em cứ nói, anh sẽ sửa.”
“Anh không muốn chia tay với em…”
Cố Niệm chẳng buồn chớp mắt: “Nhưng tôi không còn chịu nổi khi phải sống bên cạnh anh nữa.”
Cấp trên cũ của Thẩm Bắc Mạc thở dài: "Đồng chí Cố à, chuyện năm đó, Tiểu Mạc cũng là vì quá sợ hãi khi cô và vợ tôi bị bắt cóc, nên mới làm mấy chuyện hồ đồ. Cậu ấy thật sự không có ác ý đâu."
Cố Niệm hỏi ngược lại: “Chú Lưu, cho phép cháu nói câu phạm thượng, nếu vợ chú làm chuyện giống như Thẩm Bắc Mạc đã làm với cháu thì chú có thể tha thứ nổi không?”
Người cấp trên già im bặt, không trả lời nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận