Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA LÀ OAN HỒN BÊN CẠNH NỮ CHÍNH TRUYỆN NGỌT

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:12:30
Năm Nguyệt Nhi hai mươi lăm tuổi, theo luật lệ triều đình, cung nữ đủ hai mươi lăm có thể xin ra khỏi cung.
Nàng thu dọn hành trang cùng những gì chắt chiu được bao năm, dõng dạc nói với ta: “Uyển Uyển tỷ, đợi muội ra khỏi cung, muội sẽ tìm bằng được cao nhân, nhất định muội sẽ tìm ra cách cứu Uyển Uyển tỷ.”
Ta dịu dàng mỉm cười, nhưng cả hai chúng ta đều biết, nay muốn rời khỏi Đông Cung, e là chẳng dễ dàng gì.
Thế nhưng, khi ta cùng nàng đầy háo hức vẽ nên viễn cảnh sau khi ra cung, chẳng ai trong chúng ta muốn tự tay phá vỡ niềm hy vọng nhỏ nhoi đó.
Quả nhiên, lệnh xuất cung của Nguyệt Nhi bị Thái tử ngăn lại.
Hắn vội vã chạy đến, giọng điệu nghiêm trọng, tha thiết cầu khẩn: “Nguyệt Nhi, ta sẽ không để nàng đi đâu cả, nàng hãy chờ ta thêm một thời gian, được không?”
Nguyệt Nhi thất vọng thở dài, lại cẩn thận cất tất cả hành trang về chỗ cũ.
Ta không nhịn được, nói ta nguyện ý giúp nàng rời đi.
Nhưng nàng chỉ lắc đầu, thẳng thắn đáp: “Uyển Uyển tỷ, dẫu có ra khỏi cung, Thái tử cũng sẽ cho người bắt muội trở lại thôi.”
“Huynh ấy đối với muội rất tốt, điều đó muội biết rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=8]

Nhưng thứ muội muốn, huynh ấy lại không thể cho muội.”
“Muội sẽ cứ thế chờ đợi, biết đâu một ngày nào đó, huynh ấy nghĩ thông suốt, huynh ấy sẽ để muội đi.”
Khi nói ra những lời này, khóe môi nàng vẫn mang ý cười như để trấn an ta, nhưng lòng ta thì nhói đau từng hồi.
Chúng ta chẳng ai để tâm đến lời Thái tử hôm ấy nói “chờ thêm một thời gian” rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng không lâu sau, Thái tử đăng cơ, nối ngôi Hoàng đế.
Việc đầu tiên sau khi lên ngôi, bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người, chính là lập một nữ tử thân phận thấp hèn như nàng làm Hoàng hậu.
Thì ra yêu một người chính là dồn hết mọi sự thiên vị cho nàng.
Thế nhưng, ái tình của Hoàng đế, rốt cuộc không bao giờ chỉ dành cho một người.
Đêm trước ngày đại hôn, trên gương mặt nàng chẳng có niềm vui, cũng chẳng có bi thương, chỉ là sự bình thản chấp nhận tất cả.
Trời đêm đầy sao, vầng trăng sáng treo lơ lửng ngoài những tầng cao tường thành.
Nguyệt Nhi ngây ngẩn nhìn trăng hồi lâu, rồi quay sang hỏi ta: “Uyển Uyển tỷ, rời khỏi hoàng cung thật sự khó đến thế sao?”
Ta biết nàng chẳng cần câu trả lời, thế nên ta chỉ kiên định nói với nàng: “Chỉ cần còn ta ở đây, ta sẽ bảo hộ muội.”
8
Dù là khi xưa chỉ là một tỳ nữ thân phận thấp hèn, không quyền không thế, hay nay đã ở ngôi cao vời vợi, tôn quý vô song của hoàng hậu, Nguyệt Nhi vẫn là dáng vẻ năm nào, lanh lợi tinh nghịch, chẳng kiêng nể gì.
Ban đầu ta lo lắng, hỏi nàng có phải đang gắng gượng tươi cười.
Nhưng nàng chỉ buông một câu cam chịu, giọng đầy bất lực: “Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đành phó mặc mà sống thôi.”
“Huống hồ, có Uyển Uyển tỷ ở bên cạnh, muội chẳng sợ gì cả.”
Thái tử trở thành hoàng đế, phi tần trong hậu cung ngày một đông thêm.
Dù Nguyệt Nhi chẳng am tường chính sự, nàng vẫn nhạy bén nhận ra những phi tần trong hậu cung đều liên quan mật thiết đến quan lại triều đình.
Dẫu vậy, sự thiên vị của Hoàng đế dành cho Nguyệt Nhi chưa từng giảm bớt.
Dù hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Nguyệt Nhi không yêu hắn, nhưng trong tim hắn, chỉ có nàng mới là thê tử duy nhất.
Ngoài nàng ra, những nữ tử khác trong hậu cung chẳng qua chỉ là công cụ để hắn cân bằng quyền lực.
Khi đứng ở đỉnh cao quyền lực, Nguyệt Nhi càng rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tình của hoàng cung.
Biết bao nữ tử tuổi xuân phơi phới, cả đời bị giam hãm nơi tường cao ngục sâu, chỉ vì tranh giành chút ít sủng ái của Hoàng đế mà đấu đá sống mái.
Trong những đêm trằn trọc xoay trở, nàng mở mắt mờ mịt hỏi ta, cũng như hỏi chính mình: “Uyển Uyển tỷ, muội có thể làm gì cho họ đây?”
Ta đưa tay che mắt nàng, dỗ dành: “Muội đã là Hoàng hậu, muội có thể khiến rất nhiều người được sống.”
Ta cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, là nước mắt Nguyệt Nhi thấm vào.
Tựa như lần đầu tiên nàng ý thức được mình chính là Hoàng hậu, kẻ nắm trọn sinh tử của cả hậu cung trong một ý niệm.

Bình Luận

0 Thảo luận