Ta nhìn vào đôi mắt kiên định ấy, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.
Thật tỉnh táo, quả nhiên không hổ là đứa nhỏ ta nuôi lớn!
Ta không kìm được, lại như khi nàng còn nhỏ, xoa xoa đầu nàng, nhưng giọng nói thốt ra mang theo một chút phức tạp và tiếc nuối khó giấu: “Đúng, sau này muội phải rời khỏi hoàng cung.”
Cũng là rời xa ta.
Chủ đề hôm ấy, chẳng ai trong chúng ta nhắc lại nữa.
Chỉ là ta không ngờ, ngày nàng nói lời rời đi lại đến nhanh đến vậy, khiến ta trở tay không kịp.
Hôm đó là sinh thần mười sáu tuổi của Nguyệt Nhi.
Nữ tử mười sáu, chính là tuổi hoa tươi đẹp nhất.
Nữ tử nước ta, đa phần mười ba, mười bốn đã được mai mối định thân, đến tuổi mười sáu, liền có thể gả đi, rời nhà.
Thường coi mười sáu là độ tuổi tốt nhất để một nữ tử trưởng thành và xuất giá.
Thái tử tỉ mỉ chuẩn bị cho Nguyệt Nhi một yến tiệc sinh thần thật lớn, còn tìm về cho nàng rất nhiều tập thoại bản mà nàng ưa thích.
Thậm chí, hắn còn đặc biệt mời đến một gánh hát, đem câu chuyện nàng yêu thích nhất cải biên thành kịch, diễn cho nàng xem.
Ta nhìn ra, ngày hôm đó, Nguyệt Nhi thực sự rất vui vẻ.
Phong tục quê hương nàng có lễ nghi sinh thần cầu nguyện, nàng chỉ vô tình nói qua một lần, vậy mà Thái tử lại ghi nhớ trong lòng.
Thế nên vào đêm sinh thần, Thái tử vì nàng mà đặc biệt đốt pháo hoa rực rỡ muôn màu ngay tại Đông Cung.
Trong khung cảnh lộng lẫy ấy, hắn hỏi Nguyệt Nhi, nàng muốn cầu nguyện điều gì, hắn đều bằng lòng thỏa mãn.
Nguyệt Nhi ngẩn người nhìn Thái tử thật lâu, rồi bất chợt mở miệng: “Ngài có thể cho ta tự do, thả ta ra khỏi cung không?”
6
Đêm hôm đó, lần đầu tiên Thái tử nổi giận với Nguyệt Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=6]
Hắn hỏi, hắn đối xử với nàng tốt như vậy, vì sao nàng lại muốn rời khỏi?
Tiếng chất vấn của Thái tử từng lời như chấn động tai khiến người ta khiếp sợ. Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt, chẳng thốt nên lời, thân hình nhỏ bé run rẩy không thôi.
Ta lập tức lao đến ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được bàn tay Nguyệt Nhi nắm chặt lấy tay ta rồi dần dần bình ổn lại.
Thái tử nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy lo âu của Nguyệt Nhi, giọng nói chợt mềm xuống, bất lực xen lẫn cưng chiều: “Lẽ nào nàng còn đang ghen vì chuyện Thái tử phi sao?”
“Nguyệt Nhi, xin lỗi, đều là lỗi của ta hồ đồ. Mẫu hậu nói nàng ấy là nữ nhi Tể tướng, cưới nàng ấy, ngôi vị Thái tử của ta mới thêm vững chắc, ta…”
Thái tử lúng túng giải thích, càng nói lại càng thấy khó mà mở miệng.
Bất chợt, Nguyệt Nhi quỳ xuống, giọng run run nhưng kiên định: “Thần chưa từng mơ tưởng ngôi vị Thái tử phi, ta vẫn nghĩ, giữa ta và điện hạ, chỉ là quan hệ bằng hữu.”
Đó là lần đầu tiên Nguyệt Nhi quỳ trước Thái tử, cũng là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu phân rõ tôn ti như vậy để nói với hắn.
Ta thấy sắc mặt Thái tử dần trở nên tái nhợt, bèn bất lực xoa nhẹ mái tóc nàng.
Những năm qua, Nguyệt Nhi được ta và Thái tử bảo hộ quá mức, tính tình thuần khiết như tờ giấy trắng, chưa từng bị nhuộm bất kỳ màu sắc nào khác.
Thực ra, dù là ngôi vị Thái tử phi hay chỉ là tình bạn bình đẳng, đều chẳng phải là điều một tỳ nữ có thể vọng tưởng.
Nói ra một cách quang minh chính đại như vậy, sợ rằng ngoài đời chỉ khiến người ta khinh thường, chê cười.
Thế nhưng, đặt trên người Nguyệt Nhi, dường như lại trở thành điều rất đỗi tự nhiên.
Bởi lẽ nàng là đóa dại hoa được chính tay Thái tử nâng niu vun trồng.
Ta thấy ánh mắt Thái tử thoáng chốc hóa thành đau đớn tột cùng, thân hình khẽ run như sắp gục ngã.
Hắn dịu dàng đỡ nàng đứng dậy, nơi khóe mắt chân mày đều lộ rõ sự vỡ vụn cùng bi thương, khiến người ta xót xa.
Ta thoáng thấy trên gương mặt Nguyệt Nhi hiện lên chút dao Đông Cung áy náy.
Chúng ta đều hiểu, nàng mềm lòng rồi. Nàng xưa nay vẫn là cô nương dễ mềm lòng, lại ngây thơ hồn nhiên.
Ngày hôm đó, Thái tử trẻ tuổi cuồng nhiệt đã trịnh trọng nắm chặt tay nàng, với người trong lòng mà thề hẹn: “Nguyệt Nhi, ta không cần Thái tử phi nào khác, ta chỉ cần nàng. Nàng làm Thái tử phi của ta, có được không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận