Hoàng đế chỉ khẽ xoa đầu nàng, cưng chiều nói: “Được, nghe lời nàng.”
Số phận của thường dân, với một bậc chí tôn như hắn vốn chưa từng được đặt trong lòng.
Nhưng chỉ vài lời của hắn lại đủ để định đoạt tương lai của rất nhiều người.
Lên ngôi nhiều năm, quyền lực trong tay Hoàng đế ngày càng lớn, không còn cần phải chịu sự kiềm chế từ quyền thần như trước.
Tương ứng với đó, phi tần trong hậu cung ngày một vơi dần.
Họ đã đi đâu, chẳng ai hay.
Đúng như lời Nguyệt Nhi từng nói, tương lai họ muốn thế nào, đều do chính họ quyết định.
Nàng chỉ có thể làm một việc, cho những nữ tử bị giam trong hoàng cung thêm một sự lựa chọn khác.
Năm Nguyệt Nhi mang thai, Hoàng đế cẩn trọng dìu nàng bước lên tường thành hoàng cung.
Mấy vạn đại quân áo giáp chỉnh tề, nghiêm trang hùng dũng, tựa như những lưỡi gươm lóe sáng hàn quang.
Trước trận quân, trên lưng ngựa cao, xuất hiện một vị tướng quân khí vũ hiên ngang, mà hậu viện hoàng cung lại vắng đi một phi tần châu ngọc đầy mình đang dần héo úa.
Ánh dương rực rỡ buổi sớm càng tôn thêm tư thế oai hùng của vị tướng ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=10]
Dù khoác nam trang, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt cứng cỏi bất khuất kia đã có thể nhận ra ngay, đó chính là Thẩm Tâm Di.
Nguyệt Nhi mỉm cười mãn nguyện, nàng nói: “So với việc sống chẳng bằng ch.ết trong hoàng cung, Thẩm tỷ tỷ hẳn là nguyện ý xông pha sa trường, gi.ết giặc nơi chiến tuyến hơn.”
Ta chợt nhớ đến ngày trước, Nguyệt Nhi thường hay nói: thế giới ngoài kia rất rộng lớn, nàng muốn xuất cung ngắm nhìn.
Thế nhưng, từ khi trở thành Hoàng hậu, nàng chưa bao giờ nhắc lại câu ấy nữa.
Ta hỏi: “Còn muội thì sao?”
Nàng nắm lấy tay ta, mỉm cười: “Lúc nhỏ bồng bột, được các tỷ nuông chiều đến sinh kiêu, ngông cuồng mà chẳng biết trời cao đất rộng.”
Lời vừa dứt, nàng lại im lặng thật lâu, rồi như thuở trước, hỏi ta: “Uyển Uyển tỷ, rời khỏi hoàng cung… khó đến thế sao?”
Nàng không chờ ta đáp, tự mình lẩm bẩm: “Nhưng muội đã giúp được rất nhiều cô gái thoát khỏi chốn cung cấm này rồi.”
10
Ngày tháng trong hoàng cung vẫn bình lặng như xưa, xuân qua thu đến, chẳng biết đã trải qua bao mùa.
Người trong hậu cung ngày một vơi đi. Có khi đi trên con đường vắng lặng giữa cung đình, chỉ nghe thấy tịch mịch như muôn loài đều im hơi.
Mái tóc Nguyệt Nhi từ bao giờ đã điểm bạc, nụ cười dịu dàng cũng mang theo dấu vết của phong sương.
Khi trong hậu cung, ngoài nàng ra không còn một ai thì tiểu công tử đã lớn gần cao bằng nàng rồi.
Nguyệt Nhi quay đầu lại, trêu ghẹo ta: “Uyển Uyển tỷ, muội chẳng ngờ đời này, vẫn có thể cùng huynh ấy giữ trọn một đời một kiếp, chỉ hai người.”
Còn ta, vẫn như trước, lúc nào cũng theo sát bên nàng. Chỉ là dần dần, từ việc nắm tay dìu dắt, trở thành bước đi song song, rồi lại biến thành ta đỡ lấy nàng mà đi.
Mãi đến khi tóc Nguyệt Nhi trắng xóa, ta mới chợt nhận ra:
Thì ra con người không chỉ biết trưởng thành mà còn sẽ già đi.
Đêm hôm ấy, bầu trời nặng nề đen kịt. Nàng ôm ta trong ngực như hồi còn bé ôm búp bê mà ngủ.
Ta khe khẽ dỗ dành, nhưng nàng chẳng ngủ, lại bắt đầu thì thầm nhớ lại chuyện xưa.
Nàng kể lần đầu gặp Hoàng đế, khi ấy hắn còn là tiểu Thái tử, trên gương mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ thơ, ra vẻ người lớn mà đáng yêu đến quá mức.
Nàng khi đó còn không biết hắn là Thái tử, chỉ lén lút chơi cùng hắn suốt ngày.
Ai có thể ngờ được, một tiểu bằng hữu tình cờ gặp gỡ, lại trở thành quý nhân che chở cả đời nàng?
Nói rồi, Nguyệt Nhi bỗng khóc.
Nàng bảo rằng đã tìm đại sư, đại sư nói có thể đưa ta đi luân hồi.
“Nhưng Uyển Uyển tỷ, muội không nỡ rời xa tỷ.”
“Muội đã tiễn biết bao nữ tử rời khỏi cung, duy chỉ là không nỡ tiễn tỷ đi.”
Ta dịu dàng vỗ lưng nàng như vỗ về một đứa trẻ, khẽ dỗ nàng ngủ yên.
Ta ngắm gương mặt quen thuộc đã in hằn dấu vết năm tháng, nhưng bóng dáng nàng từ thuở nhỏ đến trưởng thành, ta đều khắc cốt ghi tâm.
Ta nhớ khi còn bé, mỗi lần ta giúp nàng dạy dỗ kẻ bắt nạt, nàng hớn hở chạy quanh ta, vui mừng khen ngợi: “Uyển Uyển tỷ, tỷ chính là kim thủ chỉ của muội.”
Ta cũng nhớ những đêm nàng đau khổ không ngủ được, vùi đầu trong ngực ta mà khóc đến tan nát cõi lòng.
Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng mảnh ký ức, đều như ngọn đèn kéo quân chầm chậm xoay hiện trước mắt ta.
Ta khẽ thở dài.
Đời người… sao lại ngắn ngủi đến vậy?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận