Tiểu thái tử khó chịu cúi người xuống, nói nhỏ: “Xin lỗi, Nguyệt Nhi, ta đã dọa nàng rồi.”
Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu, chẳng rõ muốn biểu đạt điều gì.
Nhưng khi ánh mắt hoảng loạn bắt gặp gương mặt non nớt mà đã vương vẻ uy nghi của hoàng gia kia, nàng sững sờ thốt ra: “Ngài… là Thái tử sao!”
Ánh nhìn ấy dường như lập tức khiến tiểu Thái tử bị thương tổn. Hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, thẳng thừng nói: “Nguyệt Nhi, nàng không được phép chán ghét ta.”
Ta cúi xuống, ôm lấy Nguyệt Nhi. Ta biết linh hồn ta vốn hư vô không nhiệt độ, nhưng giây phút ấy ta lại tha thiết muốn cho Nguyệt Nhi một chút ấm áp.
Nguyệt Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng thẳng thắn đối diện ánh mắt của tiểu Thái tử, đáp: “Không đâu, ta sẽ không chán ghét ngài.”
Tiểu thái tử lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Từ ngày hôm ấy trở đi, Nguyệt Nhi chưa bao giờ còn nhìn thấy cảnh tượng xử phạt tàn khốc ở Đông Cung nữa.
Nhưng có vài chuyện, không nhìn thấy… không có nghĩa là không tồn tại.
Những thứ dơ bẩn ấy, trong lớp vỏ ngoài nguy nga lộng lẫy của hoàng cung, vẫn âm thầm sinh sôi, ăn sâu bén rễ.
4
Hôm ấy, Nguyệt Nhi giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn vô tư cợt nhả như thường ngày khi ở bên tiểu Thái tử.
Mãi đến đêm, sau khi trở về, nàng mới rốt cuộc sụp đổ, run rẩy co lại trong lòng ta, nước mắt không ngừng lăn quanh hốc mắt.
Ta chỉ dịu dàng ôm lấy nàng, không nói một lời.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng khóc nghẹn ngào của nàng vang vọng khắp gian phòng.
Ngoại trừ ngày hôm ấy bị bắt nạt, ta chưa từng thấy nàng khóc thêm lần nào nữa.
Ta luống cuống lấy tay lau nước mắt cho nàng.
Thế nhưng nàng khóc rất thương tâm, nước mắt dẫu lau thế nào cũng không ngừng.
Ta đành ôm nàng, dịu dàng vỗ về sau lưng như đang dỗ một đứa trẻ.
Nguyệt Nhi vùi mặt vào lòng ta, ấm ức và bi thương cất giọng: “Uyển Uyển tỷ, muội nhớ nhà lắm… muội nhớ cha mẹ… muội muốn rời khỏi nơi này.”
Ta lặng im, chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Nhưng ta vẫn nhớ rất rõ, ngày ấy ở trước cửa cung, chính cha mẹ ruột đã bán nàng vào hoàng cung.
Chỉ để gom góp vài lượng bạc lo cho ca ca nàng cưới vợ.
Ta đã tận mắt thấy sinh mẫu ôm nàng trong lòng, khóc một trận thê lương, song cuối cùng vẫn buông tay, thở dài mà nói: “Hài nhi, đừng trách cha mẹ, là số mệnh con không tốt.”
Phụ thân nàng thì đứng bên hậm hực hừ lạnh, giận dữ quát: “Nếu không phải ngươi ngăn cản, ta đã sớm bán nó vào thanh lâu, số bạc cầm về còn nhiều hơn!”
Còn nàng, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao sừng sững, bị người xua đuổi, từng bước từng bước đi vào cung môn.
Một khi đã bước vào cửa cung, sâu thẳm như biển cả, trong đó chất chồng vô số hài cốt.
Khi ấy, ta chợt hiểu ra, thứ nàng nhớ thương… không phải đôi cha mẹ đã bán mình, cũng chẳng phải mái ấm nhỏ ngoài cung môn.
Ta biết Nguyệt Nhi có bí mật, nhưng trong hoàng cung này, ai mà chẳng cất giấu bí mật không thể nói ra.
Chỉ có kẻ mang bí mật mới có thể sống sót.
Đêm hôm đó thật dài, Nguyệt Nhi chẳng chợp mắt.
Ta hết lần này đến lần khác lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu giọng dỗ dành.
Ngọn nến đã cháy vơi nửa, sáp nhỏ xuống đĩa chồng thành một cục nổi cộm.
Nàng trong lòng ta ngập ngừng thổ lộ: “Muội không muốn xuyên không.”
“Muội muốn về nhà, muội muốn rời khỏi nơi này.”
“Nếu không gặp được tỷ và Thái tử, muội căn bản chẳng sống nổi.”
Nàng kể với ta thật nhiều, về cuộc sống ở thế giới cũ, về những thân nhân bằng hữu.
Cuối cùng, nàng khẽ hỏi: “Uyển Uyển tỷ, muội còn có thể trở về không?”
Ta cúi mắt, chẳng biết nên lừa gạt nàng thế nào, chỉ khẽ nói: “Nguyệt Nhi, muội phải sống sót.”
Nàng ôm chặt lấy ta, giọng run rẩy: “Uyển Uyển tỷ, muội phải làm sao mới có thể sống sót?”
Ta ghé sát bên tai nàng thì thầm: “Nguyệt Nhi, hãy nhắm mắt lại.”
“Nhớ kỹ, phải luôn giữ nguyên dáng vẻ như hiện tại.”
Nàng nhìn ta, gương mặt ngơ ngác chẳng hiểu.
Ta không giải thích, chỉ dịu dàng dỗ nàng ngủ.
Ta thấy mí mắt nàng dần khép lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn.
Ta ngắm nàng thật lâu, mới chậm rãi thì thầm: “Phải luôn giữ nguyên dáng vẻ như hiện tại, Thái tử mới luôn thích muội.”
“Muội mới có thể sống sót.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=4]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận