2
Ta bắt đầu lén lút đi theo phía sau Nguyệt Nhi.
Vận khí của tiểu cô nương rất tốt, mới vào cung chưa bao lâu đã được điều đến hầu hạ bên cạnh Thái tử.
Tiểu thái tử tuy mới mười tuổi, vẫn còn là một thiếu niên buộc tóc trái đào nhưng đã dọn vào Đông Cung sống riêng.
Điều này có nghĩa, trong cả Đông Cung, chủ tử lớn nhất chính là tiểu thái tử.
Thái tử đối xử với nàng rất tốt, tốt đến mức vượt quá lẽ thường.
Tuy thân phận chỉ là một cung nữ, nhưng Nguyệt Nhi chưa từng phải làm việc nặng, ngược lại còn một bước lên mây, chỉ cần hầu hạ cạnh Thái tử, làm vài việc nhẹ nhàng như dâng trà rót nước.
Không chỉ thế, Thái tử còn dạy nàng đọc sách, tập viết, lại thường xuyên cho nàng ăn ngon.
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Thái tử, chẳng bao lâu Nguyệt Nhi đã được nuôi dưỡng đến trắng trẻo mũm mĩm, dung mạo ngày càng thêm xinh đẹp.
Tựa như đóa phù dung vừa hé nở, trong trẻo đáng yêu, khiến người nhìn sinh lòng yêu mến.
Tiểu thái tử dường như cũng rất hài lòng với “thành quả nuôi dưỡng” của mình, thỉnh thoảng lại đưa tay véo véo khuôn mặt phúng phính của nàng.
Mỗi lần như vậy, gương mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, chẳng rõ là do bị véo đỏ hay do thẹn thùng mà đỏ.
Nguyệt Nhi thường sẽ giữ chặt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, bĩu môi lầu bầu: “Đừng véo nữa, sẽ sưng lên đó.”
Nói xong, nàng còn phồng má lên cho Thái tử xem như để chứng minh khuôn mặt mình thực sự bị véo đến sưng đỏ.
Nàng thật sự quá đáng yêu, tựa như con mèo Ba Tư trắng mà ta từng bắt gặp trong hoàng gia thú viên.
Con mèo ấy bộ lông mềm mượt, dáng vẻ thanh nhã, đáng yêu, thường lặng lẽ tránh xa đám đông, một mình ngồi trên nóc nhà phơi nắng.
Nhưng hễ nhận ra ta đến gần, nó liền xù lông khắp người, kêu lên chói tai rồi lao vụt đi.
Ta đoán tiểu cô nương này cũng sẽ như thế, nên lúc nào cũng giữ khoảng cách, chỉ dám lén nhìn nàng từ xa.
Thế nhưng, ta đã phiêu đãng trong hoàng cung trăm năm, sớm quen với ánh mắt coi thường như không thấy của kẻ khác.
Những động tác lén lút tưởng chừng kín đáo của ta, lại bị Nguyệt Nhi nhìn thấu chẳng sót điều gì.
Nàng dường như cũng đã nhận ra ta không phải là người nên thường hoảng sợ tái mặt mà nhìn về phía ta.
Ở Đông Cung, tuy được Thái tử che chở nhưng nàng chung quy vẫn chỉ là một hạ nhân.
Thân phận thấp kém, tuổi lại nhỏ, khó tránh khỏi bị kẻ khác ngấm ngầm ức hiếp, chèn ép.
Chuyện ấy trong chốn hoàng cung ăn người không nhả xương này vốn quá mức bình thường.
Thế nhưng, hễ chuyện xảy đến với Nguyệt Nhi, ta luôn âm thầm thay nàng trả lại gấp bội.
Hôm đó, một tiểu cung nữ ghen tị với nàng lại tìm đến gây sự, “lỡ tay” hất đổ bát cơm của nàng.
Nguyệt Nhi tức đỏ cả mặt, siết chặt nắm tay nhỏ lao lên đánh trả.
Vừa đánh, vừa giận dữ mắng: “Xem ngươi còn dám bắt nạt ta nữa không, bà cô đây không dễ chọc đâu!”
Nàng đánh thắng, nhưng trên người cũng đầy thương tích, mặt mày bầm tím.
Khi tránh đám đông, trốn vào một góc nhỏ, nàng lại khóc nấc thành tiếng, tiếng khóc đầy uất ức và hoang mang.
Ta lén lấy ít thuốc trị thương trong dược phòng của Đông Cung rồi nhẹ nhàng đến gần nàng.
Khuôn mặt Nguyệt Nhi đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, cộng thêm vết bầm tím xanh tím, nhìn vào khiến lòng người xót xa.
Nàng quay đầu, bắt gặp ta đã ngồi bên cạnh tự bao giờ. Lúc ấy, nàng khóc đến nỗi thở dốc không ra hơi, ngay cả nỗi sợ hãi cũng chẳng còn, chỉ buông xuôi để ta lại gần.
Ta cẩn thận bôi thuốc cho nàng, đến khi xong xuôi thì tiếng khóc cũng đã ngừng.
Hàng mi dài cong vẫn còn đọng giọt lệ chưa kịp rơi, nhưng thần thái đã khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày. Giọng nói non nớt cất lên, khẽ gọi: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Nói rồi, nàng lại tò mò nhìn ta chăm chú: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ là quỷ phải không?”
Ta gật đầu, hơi buồn mà hỏi: “Ngươi sợ ta sao?”
Nguyệt Nhi ngẩn ra, bỗng lắc đầu thật mạnh, đáp như suy ngẫm: “Lòng người thật sự còn đáng sợ hơn quỷ.”
“Nơi này… còn đáng sợ hơn cả những gì trong phim truyền hình nữa.”
Ta không biết “phim truyền hình” là gì, nhưng ta biết, những gì nàng nhìn thấy chỉ mới là một góc băng sơn đẫm máu trong hoàng cung này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận