Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA LÀ OAN HỒN BÊN CẠNH NỮ CHÍNH TRUYỆN NGỌT

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:12:13
Nguyệt Nhi bị tình ý nồng nàn trong mắt hắn làm rung động, mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn lệ, bờ môi khẽ mím chặt. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn cắn răng lắc đầu.
Kể từ ngày hôm đó, Nguyệt Nhi và Thái tử vẫn như xưa, chẳng ai nhắc lại chuyện đêm ấy.
Không lâu sau, liền nghe tin Thái tử vì việc Thái tử phi mà cãi vã kịch liệt với Hoàng hậu, hôn sự cũng theo đó mà tan vỡ.
Kéo theo đó chính là sự sủng ái ngày càng công khai mà Thái tử dành cho Nguyệt Nhi khiến Đông Cung lời ra tiếng vào, bàn tán khắp nơi.
Một đêm nọ, ngoài dự liệu, Nguyệt Nhi ôm lấy ta đòi ngủ cùng.
Năm tháng qua đi, nàng lớn dần, lại càng thêm e thẹn. Từ nhỏ vốn hay làm nũng, ôm ta như ôm búp bê mà ngủ, nay đã không còn như trước.
Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, dù nàng có lớn thế nào, trong mắt ta, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Ta ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi nhỏ: “Muội không thích Thái tử sao?”
Nàng đáp mà chẳng chút do dự: “Thích, huynh ấy đối với muội thật sự rất tốt.”
“Sự sủng ái công khai như thế, muội cũng chẳng thể từ chối.”
“Nhưng mà, Uyển Uyển tỷ, ở lại trong hoàng cung này… muội sợ lắm.”
Ta nhìn nàng dần thiếp đi trong vòng tay mình, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, thì thầm: “Ta cũng sợ.”
Ta sợ kiếp sống cô độc vô tận trong chốn cung đình này, nên cũng sợ ngày muội rời xa ta.
7
Những năm tháng sau đó, Thái tử vẫn giữ trọn lời hứa, ngôi vị Thái tử phi mãi treo trống.
Ta hiểu, hắn đang chờ Nguyệt Nhi.
Nhưng đem một tỳ nữ thân phận thấp hèn nâng lên thành Thái tử phi cao quý vô song, há dễ dàng gì.
Tình cảm giữa hắn và Nguyệt Nhi, tựa như bất chợt rơi vào bế tắc.
Nguyệt Nhi hỏi ta: “Một đời một kiếp một đôi người, có phải rất khó không?”
Ta gật đầu, dứt khoát trả lời: “Rất khó.”
Nguyệt Nhi khẽ cười khổ: “Cho nên muội chưa bao giờ mong đợi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, theo ánh mắt là vài con chim sẻ bay qua góc tường cung điện, thoáng lộ vẻ ngưỡng mộ.
“Thế giới ngoài kia rộng lớn như vậy, phải đi xem một lần mới được.”
Nàng khẽ kéo tay áo ta, ánh mắt đầy hy vọng: “Uyển Uyển tỷ, nếu tỷ cũng có thể đi cùng muội thì tốt biết bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=7]

Muội muốn ở bên Uyển Uyển tỷ cả đời.”
Ta mỉm cười nhìn đứa trẻ rạng rỡ trước mắt, hốc mắt nóng lên không ngừng.
Ta biết, hồn ma vốn không thể rơi lệ, nhưng trái tim ta lúc ấy thật sự mềm đến mức rối loạn.
Nàng lén lút đọc sách hơn mười năm, cuối cùng cũng học thành tài, bắt đầu tự mình cầm bút viết thoại bản.
Ta nhớ khi nàng mới biết chữ, thường than rằng bản thân không quen nhìn những chữ phồn thể, lại ghét những văn chương nho nhã cầu kỳ, khô khan khó đọc.
Thế nhưng nàng vẫn kiên trì cắn răng học, không phải học nông cạn, mà học đến mức hiểu sâu, giải được sử sách.
Trong xã hội “nữ tử vô tài mới là đức” này, tri thức với nàng dường như có một sức hấp dẫn bẩm sinh.
Nàng cũng chẳng thấy biết chữ hay viết văn là điều gì quá đặc biệt.
Đến khi cuốn thoại bản đầu tiên của nàng được đem bán, hậu viện vốn vắng lặng của Đông Cung liền có thêm người mới.
Là trưởng nữ của Ngự sử đại phu, tuy chỉ làm thiếp, nhưng được làm thiếp của Thái tử, rốt cuộc vẫn là khác biệt.
Tiếp đó, từng người, từng người phụ nữ lần lượt bước vào Đông Cung.
Viện phủ ngày một náo nhiệt, còn hoàn cảnh của Nguyệt Nhi thì ngày một khó xử. Âm thầm, nàng cũng thường xuyên bị các trắc thiếp bức ép.
Nhưng mỗi lần bị Thái tử phát hiện, hắn đều nghiêm khắc trừng phạt, thậm chí không tiếc trở mặt, thẳng thừng đuổi bỏ.
Dần dà, chẳng ai còn dám dễ dàng gây khó dễ cho nàng.
Trong Đông Cung, ai ai cũng biết, tiểu tỳ thường ngày chỉ ru rú trong phòng viết thoại bản kia, mới là người trong lòng của Thái tử.
Thái tử đối với nàng vẫn một mực sủng ái, thủy chung không đổi.
Thế nhưng, ta vẫn nhớ rõ, vào cái ngày Thái tử nạp thiếp đầu tiên, nàng đã khóc suốt nửa đêm, rồi lại dứt khoát lau khô nước mắt.
“Uyển Uyển tỷ, muội biết mà, sớm muộn cũng đến ngày này thôi.”
Khóc xong, nàng mỉm cười với ta, rồi lại trở về dáng vẻ vô tư lạc quan như xưa.
Ta có thể nhận ra, những rung động tuổi trẻ của nàng đối với Thái tử đã dần dần tan biến.
Ta xoa đầu nàng, trầm giọng nói: “Không yêu Thái tử, mới là đúng.”
Chỉ có thứ không thể có được, mới khiến con người ta mãi mãi nhớ thương.
Thời gian trôi, Đông Cung lại qua thêm mấy mùa xuân hạ thu đông.

Bình Luận

0 Thảo luận