Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI TRỌNG SINH, ĐẠI SƯ TỶ HÓA ĐIÊN THẬT RỒI!

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-03-08 18:46:43
11

Không lâu sau, chưởng môn đã dẫn các vị trưởng lão đến sơn môn.

Nhìn thấy Tâm ma tà ác hung bạo, họ vỗ đùi khóc lóc:

"Xong rồi, xong rồi, Lăng Thiên Tông xong rồi!"

Tâm ma cười lớn: "Mấy lão già các ngươi cũng có chút tự biết mình đấy, ta đến đây là để..."

Hắn ta còn chưa cười xong, chưởng môn và các vị trưởng lão đã ôm đầu khóc lóc thảm thiết.

Vừa khóc vừa bàn tán xem có nên trục xuất Ngọc Hư chân nhân ra khỏi sư môn hay không.

"Trời ơi, Tâm ma này sao lại giống Ngọc Hư như đúc thế này.

Bây giờ những tội ác hắn gây ra đều sẽ đổ lên đầu Lăng Thiên Tông!

Danh tiếng ngàn năm bị hủy hoại trong chốc lát, chúng ta biết ăn nói thế nào với các lão tổ tông đây!"

Nụ cười trên mặt của Tâm ma trở nên cứng đờ, hắn ta quay đầu nhìn ta.

Vẻ mặt không thể tin nổi:

"Mấy lão già này bị bệnh à?

Ta thấy bọn họ tu luyện ngàn năm, còn định hầm canh bọn họ với linh hoa linh thảo, thế này mà uống vào chẳng phải sẽ làm hỏng đạo tâm của ta sao?"

Ta mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì để phản bác hắn ta.

Ngươi một tên Tâm ma thì đạo tâm cái gì?

Là người sao? Có tâm sao?

Tâm ma dường như cũng không muốn nghe câu trả lời của ta.

Hắn ta mất kiên nhẫn ném chưởng môn và các vị trưởng lão vào Tháp Khóa Yêu.

Sau đó mang ta chạy đến ngọn núi nơi Ngọc Hư chân nhân tu luyện.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-tr-ng-sinh-i-s-t-h-a-i-n-th-t-r-i&chuong=7]


Hắn ta gào lên: "Ngọc Hư, mau cút ra đây!"

Chờ một lúc không thấy động tĩnh, Tâm ma như nhớ ra điều gì đó.

Hắn ta túm lấy cổ áo ta, đá văng cửa phòng của sư tôn rồi bước vào.

Căn phòng đầy mùi máu tanh, sư tôn ngày thường như Trích tiên giờ đang nằm trên mặt đất.

Như một con búp bê vải rách, yếu ớt và không biết sống chết ra sao.

Đưa sư tôn đi chết và tận mắt nhìn thấy sư tôn chết là hai chuyện khác nhau.

Ta bỗng nhiên có sức lực, đẩy Tâm ma ra rồi chạy tới:

"Sư tôn!"

Nhìn ta run rẩy nhét đủ loại đan dược vào miệng sư tôn.

Tâm ma bỗng nhiên cười phá lên:

"Chúc Diêu Quang, ngươi sợ rồi.

Ngươi cũng có điểm yếu, ta đã phát hiện ra nó rồi."

12

Kể từ ngày chứng kiến sư tôn tự sát đó, ta cũng bị nhốt vào Tháp Khóa Yêu.

Mỗi ngày, Tâm ma đều chọn một đệ tử Lăng Thiên Tông ra tra tấn đến chết.

Hắn ta như tìm thấy thú vui vậy.

Bắt ta chứng kiến tất cả những gì hắn ta làm, nhìn ta đau khổ phẫn nộ.

Vị sư huynh ngày thường luôn cười tủm tỉm, lén cho ta thêm mấy viên thuốc, bị hắn ta rạch da xẻo thịt ở khóe miệng, cầu xin ta giết huynh ấy.

Vị sư đệ mỗi lần xuống núi rèn luyện đều mang theo bánh ngọt nhân gian cho ta, bị hắn ta bẻ gãy xương cốt, nhũn thành một vũng bùn, vừa khóc vừa cầu xin ta đừng nhìn đệ ấy nữa.

Vị sư tỷ chê ta lúc nào cũng mặc đồ đệ tử và thường tặng ta đủ loại y phục, bị kim chỉ xuyên qua người, trước khi chết vẫn dỗ dành ta rằng nàng ấy không đau.

...

Ta cứ tưởng mình đã chai sạn rồi.

Nhưng khi nhìn những người này từng người một chết trước mặt ta mà không còn chút tôn nghiêm nào.

Ta vẫn không nhịn được mà khóc hết lần này đến lần khác.

Sau đó, cố gắng gượng dậy.

Trở về Tháp Khóa Yêu đánh Tiểu sư muội Lương Đồng Ngọc và Thiên Đế một trận tơi bời.

Lúc đầu, Thiên Đế còn mắng ta láo xược.

Nhưng sau đó, các vị thần tiên dưới trướng ông ta từng người một trở thành nguyên liệu nấu canh.

Ông ta im bặt, thậm chí còn trách móc Tiểu sư muội.

Trách nàng ta tùy hứng làm bậy, trách nàng ta ngăn cản ta đưa Tâm ma vào Dao Trì.

"Lương Đồng Ngọc, nếu không phải ngươi làm bậy, thì Tâm ma kia sao có thể gây họa cho tam giới?

"Ngươi là tội nhân của tam giới, bổn Đế không có đứa nữ nhi nào như ngươi!"

Trong những ngày bị nhốt vào đây, tất cả mọi người đều mắng chửi nàng ta.

Ngay cả sư tôn sau khi tự sát thất bại tỉnh lại cũng trục xuất nàng ta ra khỏi sư môn.

-------+++-------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận