Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI TRỌNG SINH, ĐẠI SƯ TỶ HÓA ĐIÊN THẬT RỒI!

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-03-08 18:44:14
06

Thấy không thể mê hoặc ta, Tâm ma bèn đổi đối tượng.

Hắn ta giả giọng, đè nén sự tà ác, hung bạo xuống, y hệt như sư tôn:

"Đồng Ngọc, năm con sáu tuổi, mặc chiếc áo mùa thu mỏng manh đi ăn xin trong đêm đông rồi ngất xỉu khi đang trên đường trở về miếu hoang, là sư tôn đã cứu con.

Cho con áo ấm, cho con bánh bao nóng hổi, cuối cùng còn đưa con về Lăng Thiên Tông nuôi nấng dạy dỗ cẩn thận mấy trăm năm.

Con thật sự nhẫn tâm đưa vi sư đi chết sao?"

Tiểu sư muội lấy lại tinh thần, nghe những lời này, mắt nàng ta lập tức đỏ hoe.

Đầu ngón tay nắm chặt kiếm của nàng ta trắng bệch, kiên quyết chỉ vào ta:

"Sư tỷ, muội biết trong lòng tỷ có chúng sinh.

Nhưng muội chỉ muốn sư tôn sống, vì vậy hôm nay tỷ không thể mang hộp lưu ly đi."

Nghe Tâm ma nhắc đến quá khứ của Tiểu sư muội, ta cũng hơi sững người.

Sư tôn... Người cứu giúp đâu chỉ riêng mình Tiểu sư muội?

Tâm trí có hơi rối loạn.

Mấy trăm năm trước, ta cũng chỉ là một thôn nữ ở một thôn trang nào đó trong nhân gian.

Cha mẹ vì muốn có một đứa nhi tử nối dõi tông đường.

Mà đã dìm chết hết đứa muội muội này đến đứa muội muội khác của ta.

Chỉ vì người già trong thôn nói rằng nếu dìm chết nữ hài nhi thì chúng sẽ không dám đầu thai nữa, cứ như vậy mãi rồi sẽ sinh được nam thai.

Nhưng sau khi cha dìm chết đứa muội muội thứ bảy của ta rồi nhưng vẫn chưa có được đứa nhi tử mà họ mong muốn, họ như phát điên mà chuyển ánh mắt sang ta.

Họ chất củi lên, muốn thiêu sống ta.

Hôm đó trời nắng gắt, người trong thôn đều góp thêm một bó củi.

Ta bị trói giữa đống củi, vừa khóc vừa cầu xin họ thả ta ra.

Nhưng đổi lại chỉ có sự im lặng và ngọn lửa càng cháy càng lớn sau khi được thêm củi.

Là sư tôn đi ngang qua, dẫn nước sông từ phía sau núi xuống tạo thành một cơn mưa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-tr-ng-sinh-i-s-t-h-a-i-n-th-t-r-i&chuong=4]


Ta vẫn còn nhớ sau khi cứu ta, sư tôn ôn tồn hỏi ta có muốn theo người tu đạo, sau này bảo vệ chúng sinh hay không.

Lúc đó, ta nhìn những người dân trong thôn đang quỳ rạp xuống đất run rẩy.

Không chút do dự đưa tay về phía sư tôn:

"Con nguyện ý bảo vệ chúng sinh, cho dù... Bọn họ đã bỏ rơi con trước."

Nghe thấy lời ta nói, sư tôn khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.

Đêm đó, ta quỳ trong mưa, bằng lời nói dối mà có được cuộc sống mới.

Thời gian trôi qua, ta suýt nữa đã quên mất.

Ngay lúc đó, trong lòng ta ngập tràn oán hận.

Nếu không phải sợ sư tôn thất vọng, ta sẽ không để những người đó được chết già.

Từ đầu đến cuối, ta chỉ quan tâm đến một mình sư tôn mà thôi.

07

Ý nghĩ trở lại hiện tại, ta đưa tay, dùng đầu ngón tay ấn vào thanh kiếm của Tiểu sư muội.

Rồi nhìn nàng ta với vẻ mặt phức tạp:

"Ngươi không đánh lại ta, cũng không cản được ta.

Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, trở về bầu bạn với sư tôn đi."

Nói xong, ta không áp chế tu vi nữa.

Tiểu sư muội nắm không được kiếm, ngã quỵ xuống đất, khóc không thành tiếng.

Đúng lúc các sư huynh đệ xuống núi rèn luyện trở về thì bắt gặp cảnh này.

Họ vây quanh ta hỏi han chuyện Tiên giới.

Sau đó còn chê Tiểu sư muội khóc quá ồn ào, bảo nàng ta im miệng.

Thấy không ai để ý đến mình, Tiểu sư muội càng khóc dữ dội hơn:

"Các huynh! Các huynh chẳng hiểu gì cả!"

Các sư huynh đệ gãi đầu khó hiểu: "Bọn ta chưa độ kiếp phi thăng, không hiểu chuyện Tiên giới thì có gì sai?"

Còn có người cười hì hì nói: "Tiểu sư muội Đồng Ngọc, muội chặn Đại sư tỷ lại rồi quỳ xuống dập đầu, chẳng lẽ là đang cầu tiên vấn đạo à?"

Tiểu sư muội tức đến nỗi khóc cũng không ra tiếng, cầm kiếm chạy về Lăng Thiên Tông:

"Muội ghét Đại sư tỷ và các huynh!"

Các sư huynh đệ nhìn nhau, cuối cùng đều ngơ ngác nhìn ta:

"Muội ấy trách chúng ta không cùng muội ấy dập đầu sao?"

Ta không nhịn được cười, vội vàng ngăn họ quỳ xuống:

"Đừng, quỳ ta giảm thọ.

Hơn nữa ta độ kiếp thất bại rồi, sau này chỉ có thể làm một bán tiên, ở lại trong tông môn làm trưởng lão thôi."

Nghe ta nói vậy, họ đều xúm lại an ủi ta một hồi.

Không chỉ chia cho ta những thứ tốt kiếm được khi xuống núi rèn luyện.

Mà còn vỗ ngực đảm bảo sẽ về nhà chăm chỉ tu luyện, sau khi độ kiếp phi thăng sẽ lên Tiên giới hái đào tiên cho ta ăn.

Nhìn họ, trái tim vừa dao động của ta lại cứng rắn trở lại.

Mặc dù sư tôn quan trọng nhưng chúng sinh cũng quan trọng không kém.

Nếu cái chết của một mình sư tôn là chưa đủ, vậy ta cũng có thể chết.

-------+++-------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận