Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI TRỌNG SINH, ĐẠI SƯ TỶ HÓA ĐIÊN THẬT RỒI!

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-03-08 18:50:14
19

Bùi Kỵ không dám tin những lời ta nói.

Nhưng khi ta đưa hắn đến Dao Trì ở Tiên giới…

Hắn ta mới thực sự hoảng sợ.

Hắn ta cầu xin ta tha cho mình, còn hứa sau này sẽ không làm điều ác nữa.

Nhưng làm sao ta có thể tin lời hắn chứ?

Dù sao thì việc nói dối ta đã thành thạo từ nhỏ rồi.

Quả nhiên nước Dao Trì là vật chí thuần chí tịnh.

Chạm vào người Bùi Kỵ thì lập tức kêu xèo xèo, phân hủy rất nhanh.

Hắn ta đau đớn lăn lộn bên trong, thậm chí còn nắm lấy tay ta.

Nhìn thấy nước Dao Trì rơi xuống mu bàn tay ta rồi bắt đầu ăn mòn, thanh tẩy, hắn ta nhìn ta với ánh mắt vừa oán độc vừa hả hê:

"Chúc Diêu Quang, mùi vị của bị ăn mòn thanh tẩy thế nào?

Đau đớn không? Sợ hãi không?

Ngươi đã dung hợp với Tâm ma, vào Dao Trì chỉ có thể đau đớn hơn ta!"

Ta lấy ra một chiếc cốc ngọc, múc nước Dao Trì rồi đổ vào miệng hắn ta:

"Muốn chết thì chết nhanh lên, ta còn phải đi chuyến nữa."

Hắn ta cào cấu cổ họng, trước lúc chết, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía ta:

"Chúc Diêu Quang, ngươi đúng là... đầu óc có bệnh!

Ta không phục, ta không phục!"

Nói xong, nước Dao Trì lập tức nhấn chìm hắn ta.

Tiếng nổ lép bép là thứ cuối cùng Bùi Kỵ để lại cho thế gian.

Giải quyết xong Bùi Kỵ, ta cúi đầu nhìn mu bàn tay đã bị nước Dao Trì ăn mòn đến lộ cả xương.

Xé một mảnh vải áo quấn lại, rồi một lần nữa trở về Lăng Thiên Tông.

Chính điện vốn vui mừng lúc này đã trở nên tan hoang.

Chưởng môn và các vị trưởng lão nhìn thấy ta, ánh mắt vô cùng phức tạp:

"Diêu Quang, ngươi... Bùi Kỵ chết rồi sao?"

Ta chưa từng soi gương, nhưng lại nhìn thấy chính mình trong mắt họ.

Tà khí quanh quẩn giữa hai đầu lông mày, vẻ mặt âm u hung bạo.

Như Bùi Kỵ thứ hai.

Họ đang sợ ta.

Ta không trả lời họ mà chỉ nhìn về phía sau bọn họ.

Sư tôn nhắm chặt hai mắt, nằm trên mặt đất không còn chút sinh khí.

Những bông hoa đào vốn nên là vật tô điểm cho hỷ sự…

Lúc này lại rơi rụng xuống dưới thân xác người.

Tâm ma bị tiêu diệt, sư tôn cũng theo đó mà chết.

Thấy ta không nói gì, chỉ nhìn thi thể của sư tôn.

Chưởng môn và các vị trưởng lão thở dài, đi đến trước mặt ta.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-tr-ng-sinh-i-s-t-h-a-i-n-th-t-r-i&chuong=11]


Đưa thanh kiếm Tuế Hoa nhuốm máu cho ta:

"Diêu Quang, sư tôn của ngươi trước khi chết vẫn còn lo lắng cho ngươi.

Hắn bảo chúng ta chuyển lời cho ngươi.

Không quên sơ tâm, mới có thể đạt được kết quả mong muốn. Ngươi là đồ đệ đắc ý nhất của hắn, chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng."

Không quên sơ tâm sao?

Ta nắm chặt kiếm Tuế Hoa, nhớ lại lời thề khi mới gia nhập Lăng Thiên Tông:

[Đệ tử bổn phái cần có lòng bác ái, tuân theo đạo của chúng sinh, trước tiên trừ ma, sau đó mới trường sinh...]

20

Ta cầm kiếm Tuế Hoa, đuổi đến tận sào huyệt của đám yêu quái kia.

Hiện tại tam giới đã bị trọng thương, những mối nguy hại này phải bị diệt trừ sạch sẽ trước khi ta chết.

Máu của đám yêu quái nhuộm đỏ bộ y phục trắng của ta.

Vốn tưởng rằng những người phàm bị chúng nuôi nhốt sẽ sợ hãi.

Nhưng họ lại quỳ rạp xuống đất, dập đầu bái lạy ta.

Ta mỉm cười với họ, sau đó xoay người đi về phía Dao Trì.

Khi ta bước vào Dao Trì để tìm cái chết, phía sau vang lên giọng nói của Tiểu sư muội.

Nàng ta gào khóc thảm thiết, loạng choạng chạy về phía ta:

"Đại sư tỷ, muội tin tỷ, cầu xin tỷ mau lên đây.

Sư tôn đã chết, các sư huynh sư đệ cũng đã chết.

Muội chỉ còn lại mỗi mình tỷ là sư tỷ thôi.

Tất cả đều là lỗi của muội, là muội sai rồi..."

Ta không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói với nàng ta:

"Tiểu sư muội, muội đã không làm ta thất vọng.

Sau này Lăng Thiên Tông giao cho muội."

21

Trăm năm sau, ở nhân gian xuất hiện rất nhiều ngôi miếu mang tên Diêu Quang điện.

Bên trong thờ phụng một nữ tử mặc y phục màu đỏ.

Người ta nói rằng nàng đã chết để cứu thế, mang công đức lớn lao.

Một ngày nào đó, nàng sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của các tín đồ mà giáng xuống trần gian.

22

Lại đến ngày Lăng Thiên Tông thu nhận đồ đệ năm năm một lần.

Rất nhiều người đến Diêu Quang điện thắp hương cầu nguyện.

Có một nữ nhân trẻ bưng mấy quả đào căng mọng hấp dẫn đi vào.

Nàng ấy đặt lễ vật lên bàn thờ, quỳ trên bồ đoàn lau chùi góc áo của bức tượng:

"Đại sư tỷ, dậy ăn đào tiên nào.

Lần trước tỷ chê không đủ ngọt nên lần này muội đã hái mấy quả to."

(HOÀN)

-------+++-------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận