Tiểu sư muội dẫn theo một đám người đi tới.
Nàng ta chỉ vào ta rồi quay đầu nhìn nam nhân uy nghiêm bên cạnh nói:
"Phụ đế, thứ trong hộp đó chính là mạng của nữ nhi.
Nếu nó bị đưa vào Dao Trì, nữ nhi cũng sẽ không sống nổi!"
Nghe thấy câu này, ta phản xạ ngay lập tức ôm chặt chiếc hộp lưu ly:
"Tiểu sư muội, không thể hành động bừa bãi như vậy!"
Ta còn chưa nói hết câu thì đã bị nam nhân kia một chưởng đánh bay ra ngoài:
"Ngươi là thứ gì, cũng dám trách mắng nữ nhi của bổn Đế?
Nó là Công chúa Tiên giới, có hành động bừa bãi một chút thì đã sao?"
Nghe vậy, ta vốn đã bị thương nặng lại phun ra mấy ngụm máu.
Thảo nào sư tôn và các vị trưởng lão bói toán hỏi trời, lại nói Tiểu sư muội có mệnh cách phi phàm, có thể với thân phận phàm nhân mà vào Nam Thiên Môn, tiến vào Dao Trì...
Thì ra là vậy! Nàng ấy lại là nữ nhi của Thiên Đế!
Nhưng có thân phận này, tại sao kiếp trước nàng ta vẫn chết?
Chưa kịp để ta hiểu rõ thì bên tai đã vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn thanh thúy:
"Hahaha, cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi!"
Nghe thấy động tĩnh này, ta ngẩng phất đầu lên nhìn.
Nhìn bóng dáng tà ác cao lớn, không khác gì trong ký ức.
Ta liếc nhìn Thiên Đế một cái, khẽ cười nhạt, sau đó bất lực nhắm mắt lại.
Hành động bừa bãi thì đã sao?
Hy vọng khi Tâm ma hầm ngươi, ngươi vẫn có thể nói như vậy.
10
Thấy Tâm ma phá hộp thoát ra, sắc mặt đám người Thiên Đế hơi thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-tr-ng-sinh-i-s-t-h-a-i-n-th-t-r-i&chuong=6]
Có lẽ là cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn ta, Thiên Đế nhìn Tiểu sư muội để xác nhận:
"Ngọc Nhi, hắn chính là người đã cứu con ở trần gian sao?"
Tiểu sư muội liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của Tâm ma.
Nàng ta khẽ đỏ mặt: "Phụ đế, hắn không chỉ là người cứu nữ nhi, mà còn là... người trong lòng của con."
Nghe vậy, Thiên Đế dường như thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nghe thấy ông ta dịu giọng mời mọc:
"Nếu đã là người trong lòng của Ngọc Nhi, lại có ơn cứu mạng, vậy thì cùng đến Dao Trì dự tiệc Bàn Đào đi."
Tâm ma không đáp lại mà xoay người đi đến trước mặt ta.
Cúi người xuống nắm lấy cằm ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu:
"Giả chết cái gì, thấy ta sợ rồi à?
Chúc Diêu Quang, những thứ ngươi quan tâm ta đều sẽ phá hủy từng thứ một.
Trước khi cho ngươi nếm thử mùi vị sống không được mà muốn chết cũng không xong, ta sẽ không để ngươi chết đâu."
Ta nhịn không được muốn khạc nhổ vào hắn ra, tên biến thái chết tiệt này.
Nhưng vừa rồi phun ra quá nhiều máu, bây giờ mệt rồi, thôi vậy.
"Ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi."
Hắn ta như nghe thấy lời nói nực cười nào đó, khẽ cười một tiếng:
"Ta sẽ chờ xem."
Nói xong, hắn ta buông cằm ta ra, nhìn về phía đám người Thiên Đế.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy sự tham lam thèm thuồng: "Thần tiên ư, vật đại bổ."
"Dùng nước Dao Trì hầm thành canh gà nhân sâm chắc hẳn hương vị rất tuyệt vời nhỉ?"
Thiên Đế vốn dĩ đã có chút khó chịu vì bị hắn ta phớt lờ.
Lúc này nghe thấy những lời nói trước sau không đồng nhất này, không nhịn được mà quát lớn:
"Tên nhãi ranh này thật to gan!"
Thiên Đế nổi giận, mặc cho Tiểu sư muội cầu xin vẫn muốn trị tội Tâm ma.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, đã đoán trước được kết quả.
Sau một nén nhang, Tiên giới thất thủ.
Đám người Thiên Đế đều bị Tâm ma ném vào Tháp Khóa Yêu ở hạ giới.
Còn ta, thoi thóp bị hắn ta xách đến trước cửa Lăng Thiên Tông.
Hắn ta khoanh tay, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý.
Nói với hai đệ tử canh giữ sơn môn:
"Nói với lão già Ngọc Hư kia, trong vòng một nén nhang nếu không quỳ xuống gặp ta, ta sẽ giết chết đại đồ đệ của hắn.
Nhớ kỹ, bảo hắn quỳ xuống nhận tội với ta."
Hai đệ tử đó nhìn ta đang hấp hối.
Lại nhìn Tâm ma có khuôn mặt giống hệt Ngọc Hư chân nhân.
Khóc lóc bỏ chạy.
"Chưởng môn, người mau tới đây, Ngọc Hư chân nhân điên rồi!"
Tâm ma hiếm khi ngẩn người: "Vừa rồi không phải ta nói là Ngọc Hư sao?"
Sao bọn họ lại vừa khóc vừa gọi chưởng môn?"
Ta liếc nhìn mặt hắn ta rồi quay đầu đi không muốn để ý đến hắn ta.
Thần kinh, đúng là bệnh hoạn.
-------+++-------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận