04
Có lẽ là bị lời nói của ta dọa cho sợ.
Sư tôn ngây ngốc nhìn ta, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói:
"Diêu Quang, con, con tẩu hỏa nhập ma rồi?"
Ngay cả mấy vị trưởng lão khác cũng dùng ánh mắt không đồng tình nhìn ta.
"Đồng Ngọc chính là sư muội của ngươi, sao ngươi có thể nói như vậy?
Cho dù ngươi đã độ kiếp phi thăng, cũng không thể quên quy củ của Lăng Thiên Tông.
Đồng môn không được phép tàn sát lẫn nhau, nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn. Diêu Quang, ngươi có biết sai không?"
Ta nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu sư muội đã lau nước mắt:
"Là con không đúng, sư tỷ không phi thăng Tiên giới thành công, tâm trạng nhất định không tốt, con không nên tranh giành với tỷ ấy."
Lời này vừa nói ra, không ai còn để ý đến hộp lưu ly trong tay ta nữa.
Sư tôn và các vị trưởng lão vội vàng hỏi han:
"Lời sư muội ngươi nói là thật sao?
"Diêu Quang ngươi... Độ kiếp thất bại rồi?"
Ta rất muốn nói không phải, ta đã phi thăng thành Tiên rồi.
Nhưng chưa vào Nam Thiên Môn thì không tính là Tiên.
Sau này e là cũng không có cơ hội bước lên Nam Thiên Môn lần thứ hai nữa.
Dù sao thì cũng chẳng còn lần thiên kiếp thứ hai nào đánh vào Thiên Thê để đưa ta thành Tiên nữa.
Sự im lặng của ta trong mắt bọn họ trở thành ngầm thừa nhận.
Các vị trưởng lão không ngừng thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-tr-ng-sinh-i-s-t-h-a-i-n-th-t-r-i&chuong=3]
Ngay cả sư tôn cũng vỗ vai ta với vẻ mặt tiếc nuối:
"Độ kiếp thất bại thì thôi vậy, Lăng Thiên Tông mãi mãi là nhà của con, có sư tôn ở đây, không ai có thể bắt nạt con."
???
Có phải bọn họ bị Tâm ma hút mất não rồi không?
Tuy ta chưa thành Tiên, nhưng tu vi nửa bước tiên nhân có thể đánh một trăm người như bọn họ đấy, có biết không?
Ai dám bắt nạt ta, ta đánh chết hắn!
05
Cuối cùng, ta một mình đấu với năm người, chứng minh tu vi vẫn còn.
Sư tôn và các vị trưởng lão mới yên tâm để ta mang hộp lưu ly lên đường.
Trước khi đi, Tiểu sư muội nhìn hai tay trống trơn của ta, muốn nói lại thôi.
Ta cứ tưởng nàng ta đã từ bỏ ý định ngăn cản ta.
Nhưng không ngờ nàng ta lại lén chạy xuống núi, chặn ta lại dưới chân núi:
"Sư tỷ, tỷ không thể mang hộp lưu ly đi!"
Ta nhìn nàng ta không nói gì.
Nàng ta do dự một lúc rồi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta:
"Trong hộp lưu ly này chứa Tâm ma của sư tôn, tỷ đưa nó đến Dao Trì tiêu hủy, sư tôn cũng sẽ chết!"
Ta khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rõ.
Nhưng hiểu không có nghĩa là đồng ý.
"Thứ này dựa vào việc hấp thụ tà niệm để tăng cường sức mạnh cho bản thân, hiện giờ đã sơ khai hình người rồi. Nếu cứ để mặc, chắc chắn sẽ gây họa cho tam giới.
Chết vì chúng sinh thiên hạ, sư tôn chết cũng đáng."
Lời nói đại nghịch bất đạo này vừa thốt ra.
Tiểu sư muội ngây người nhìn ta, hồi lâu không nói nên lời.
Ta vừa định truyền âm cho sư tôn, bảo người đưa nàng ta về quản thúc.
Thì hộp lưu ly được ta cất giấu trong tay áo lại có động tĩnh.
Giọng nói tà ác, hung bạo kia lại vang lên trong đầu ta.
Hắn ta hỏi ta: "Tà thì phải chết sao?"
Còn dám hỏi nữa à, ta không nhịn được mà khẽ cười nhạt:
"Không thì sao?
Ngươi không đáng chết chẳng lẽ ta đáng chết?"
Hắn ta nghẹn lời, giọng điệu bỗng dịu xuống:
"Là sư tôn của ngươi tạo ra ta, hấp thụ tà niệm không phải là điều ta mong muốn.
Con người ai cũng có thất tình lục dục, chẳng lẽ ngươi không có sao?"
Bị hắn ta hỏi như vậy, ta bèn suy nghĩ thật kỹ.
Ta cũng có tà niệm.
Thấy ta chìm vào suy tư, Tâm ma càng thêm hưng phấn.
Hắn ta bắt đầu dụ dỗ ta, muốn xem thử tà niệm của ta là gì.
Nhưng sau khi xem xong, hắn ta lại không vui:
"Chúc Diêu Quang, ngươi có bị bệnh không?"
Ta: ?
Ăn xong thì đập bát, đúng là vô ơn bạc nghĩa.
Hút cạn tà niệm của ta rồi lại còn mắng ta bị bệnh, đúng là đồ vô lương tâm.
Cảm nhận tà niệm còn sót lại trong linh đài, ta chọc chọc vào hộp lưu ly đã yên tĩnh trở lại trong tay áo:
"Vẫn còn chút tà niệm chưa hấp thụ hết, ta không muốn lãng phí Thanh Tâm đan."
Tâm ma tức đến bật cười, nói gì cũng không chịu hấp thụ tà niệm của ta nữa.
Còn nói tà niệm của ta mà hấp thụ nhiều quá sẽ làm loạn đạo tâm của hắn ta.
Về chuyện này, ta suy nghĩ mãi mà không hiểu.
Chẳng qua chỉ là muốn trước khi giết hắn ta, dùng nước Dao Trì hầm hắn ta thành một nồi canh bổ dưỡng cho Tiểu sư muội để bồi bổ cơ thể thôi mà.
Loạn cái đạo tâm gì chứ.
À, không đúng, Tâm ma mà cũng có đạo tâm sao?
Thật đúng là điên rồi, canh hầm ra chắc cũng có độc.
Tâm ma: ... ?
-------+++-------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận