Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:00:30
Trận chiến này kéo dài mười một năm, có lẽ hai người bọn họ có thể trở về, nhưng cũng có thể cảnh còn người mất.
“Nếu muốn đi, thì phải chuẩn bị đầy đủ rồi mới đi!”
Trịnh Ngọc gật gật đầu” “Nếu không tính toán được và mất, thì em nghĩ thế nào?”
Nếu không nghĩ tới được và mất sao?
“Tất nhiên là em cũng muốn cống hiến hết sức mình cho quốc gia.”
Nhiễm Bình muốn an cư lạc nghiệp, cô cũng biết rằng tương lai quốc gia sẽ mang đến cho cô một cuộc sống ổn định, nhưng hiện tại vẫn chỉ mới là lúc đặt nền móng.
Đời trước không có năng lực, đời này, cô không có lý do gì để lùi bước.
Trịnh Ngọc cũng ngạc nhiên về Nhiễm Bình, vỗ vỗ vai: “Vậy chúng ta cùng đi!”
Hai người đóng cửa hiệu thuốc, dứt khoát lên đường, đi theo đội tình nguyện đến vùng chiến.
“Nhiễm Bình, có vài bệnh nhân từ tiền tuyến chuyển về, cô nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật!”
Đội trưởng đội y tế ra lệnh cho Nhiễm Bình, bởi vì Nhiễm Bình có bằng trung cấp y tế, lại rất có bản lĩnh, dạo gần đây rất nổi bật.
Nhưng người bệnh cứ nói tiếp nhau mà đến, làm phẫu thuật hoài không xong.
Trịnh Ngọc ở đội điều dưỡng, không ở chung một đội với Nhiễm Bình.
Trải qua một năm rưỡi, đội của Nhiễm Bình rất xông xáo, nên được lệnh đến vùng chiến sự căng thẳng nhất, nguy hiểm nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=9]


Mấy ngày nay Nhiễm Bình bận đến nỗi chân không chạm đất.
Không hề chú ý đến, ở trong nước, Cách mạng Văn hóa đã lặng lẽ bắt đầu.
Hôm nay là Trung thu, một thương binh bị thương ở mắt, mặt đầy máu.
Dù cho Nhiễm Bình đã gặp rất nhiều trường hợp, nhưng lần nào cũng không kiềm được mà cay mắt, cô nhẹ nhàng chỉ huy điều dưỡng vệ sinh vết thương, chuẩn bị đồ để phẫu thuật.
Đột nhiên người thương binh nói chuyện: “Bác sĩ nghe nói gây mê là phải đánh vào đầu, có thể không gây mê không?”
Không đánh gây mê?
Nhiễm Bình lắc đầu: “Cậu sẽ không chịu nổi cơn đau này đâu.”
Giọng nói của thương binh càng cứng rắn: “Tôi có thể, doanh trưởng của tôi còn ở tiền tuyến, nếu tôi bị đánh gây mê, sẽ bị ảnh hưởng đến suy nghĩ, tôi không thể để anh ấy chiến đấu một mình.”
Nhiễm Bình thở dài: “Đừng nói những lời ngốc nghếch này nữa, doanh trưởng cũng không muốn thấy cậu đau đớn.”
Phương pháp gây mê hiện tại đúng là không tốt lắm, rất nhiều tác dụng phụ, nhưng mà có dùng là tốt rồi, không còn sự lựa chọn nào khác.
(Google: là cho bệnh nhân đội cái xô vào đầu, dùng gậy đánh cho bất tỉnh, nếu đang mổ mà tỉnh lại sẽ bị đánh tiếp ^^)
Nhưng thương binh vẫn cứng đầu, nếu dùng gây mê hắn sẽ từ chối điều trị.
Nhiễm Bình lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, nói điều dưỡng cầm máu cho hắn trước, sau đó đi tham khảo ý kiến của đội trưởng đội y tế - Trần Truất.
Trần Truất hình như nhận ra anh thương binh này: “Cô cứ tiếp tục khuyên nhủ cậu ấy, tôi cũng đi tìm người tới khuyên xem sao.”
Nhiễm Bình gật đầu, trở lại lều xem tình trạng của thương binh.
Tới lúc phẫu thuật, Nhiễm Bình đẩy hắn lên bàn mổ, hắn vẫn rất kiên cường:
“Bác sĩ Nhiễm, cầu xin cô, tôi không thể bị tổn thương đầu óc!”
“Bác sĩ, cứ trực tiếp gây mê cho cậu ấy!”
Nhiễm Bình đang nghĩ tới sẽ khuyên nhủ hắn như thế nào, thì lại nghe thấy một giọng nói to lớn và đầy uy lực vang lên từ phía sau.
Lòng cô chùng xuống, làm sao lại có thể gặp Cố Kiến Minh ở đây?
Nhiễm Bình quay đầu lại, đối mặt với người đàn ông mặt quân trang đang đi về phía cô, so với ba năm trước đây, anh ta càng trưởng thành và chững chạc hơn.
Trên mặt anh có vài vết thương, làn da thêm sậm màu.
Cố Kiến Minh nheo mắt lại, có chút khó tin.
Ở trong trí nhớ của anh ta, Nhiễm Bình làm sao biết y thuật?
Nhiễm Bình cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, cô cũng đoán được, Cố Kiến Minh đại khái chính là doanh trưởng của anh thương binh kia.
Cô quay đầu lại nói với hắn: “Cậu nghe chưa, doanh trưởng của cậu lên tiếng rồi đấy!”
8.
Nói xong, nhanh chóng đẩy người vào phòng mổ.
Cố Kiến Minh nhìn cánh cửa phòng mổ đóng lại, trong lòng đảo lộn, đây thật sự là Nhiễm Bình?
Từ ba năm trước cô bỏ trốn khỏi xe lửa, anh đã tìm cô ba năm.

Bình Luận

0 Thảo luận