Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:02:25
Cố Kiến Minh không thèm để ý đến lời của Nhiễm Bình nói: “Không liên quan, Bình Bình, em không tin anh cũng không sao.”
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy!”
Không biết tại sao, Nhiễm Bình cảm thấy đáy lòng của mình có chút chua xót.
Cô có một nỗi sợ mơ hồ.
Cô sợ, giấc mơ của Cố Kiến Minh là sự thật.
……………..
Hiện tại đã là năm 1968.
Buổi sáng, nắng ở huyện Tô Hà ấm áp, dịu dàng.
Tô Hà là một huyện nhỏ, Nhiễm Bình ăn sáng ở tiệm ăn nhà cậu mợ của Phó Bân, rồi chuẩn bị đi làm.
“Bác sĩ Nhiễm, cháu mang theo mấy cái bánh bao này đi, hôm qua cháu khám bệnh giúp dì mà lại không nhận tiền, thật ngại quá.” Mợ của Phó Bân là Lý Thải Hà đưa cho Nhiễm Bình một túi giấy.
Nhiễm Bình cầm lấy: “Dì Lý, dì đừng khách sáo.”
Lại dặn dò vài chuyện cần chú ý, Nhiễm Bình lại đến trung tâm Y Tế huyện để làm việc.
Khi vào trung tâm Y Tế huyện, cô bị chú Trương bảo vệ gọi lại: “Bác sĩ Nhiễm, có có thư!”
Nhiễm Bình nhận thư, nói cảm ơn.
Cô đi vào văn phòng, mở thư ra, cực kì xúc động, là thư của Trịnh Ngọc gửi tới.
[Em của chị Bình Bình, thấy chữ như thấy người, chị được điều đến khu vực của em thì lại nhận được tin em đã trở về, biết em vẫn khỏe, chị yên tâm rồi, chờ chị trở về chúng ta sẽ tiếp tục lập kế hoạch cho tương lai.]
Vài câu ngắn ngủi cũng đủ khiến cho Nhiễm Bình cảm thấy an tâm hơn.
Chị Trịnh vẫn còn sống, thật sự tốt quá.
Trước khi cô nhận ra thì tờ giấy đã nhòe nước mắt, chuyện vui như vậy, cô mừng đến phát khóc.
‘Cộc cộc cộc’ bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Người gõ cửa là chú Trương: “Bác sĩ Nhiễm, tôi đến báo cho cô, chiều nay hai giờ sẽ có đoàn văn công đến biểu diễn ở trung tâm Y Tế huyện.”
“Được.”
………….
Buổi chiều, Nhiễm Bình vội xong công việc để đi xem biểu diễn cùng đồng nghiệp.
Vừa tính ngồi xuống, lại nghe thấy có ai gọi: “Có đồng nghiệp trong đoàn văn công ngất xỉu, bác sĩ hãy đến xem một chút!”
Đồng nghiệp bác sĩ của cô đang mang thai, nên Nhiễm Bình chỉ có thể tự mình đi.
Dù sao ở đây cũng chỉ có hai bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=17]


Nhiễm Bình đi đến hậu trường, thấy trên cái ‘giường’ được ghép từ hai băng ghế dài, một cô gái đã hóa trang đang nằm.
Khi nhìn rõ mặt cô gái đó, Nhiễm Bình còn chấn động hơn.
“Cao Phán Nguyệt?”
Khâu đoàn trưởng của đoàn văn công bối rối: “Hai người quen nhau sao?”
Nhiễm Bình gật đầu, sau đó xem tình trạng của Cao Phán Nguyệt: “Hôm nay cô ấy đã ăn cơm chưa?”
Khâu đoàn trưởng lắc đầu: “Cô ấy vì để giữ dáng, mỗi ngày đền ăn rất ít cơm, hôm nay còn chưa có ăn.”
Nhiễm Bình thở dài: “Cô ấy bị hạ đường huyết thôi.”
Sau khi Cao Phán Nguyệt được bổ sung glucose, cô ta mới dần dần tỉnh lại.
Cao Phán Nguyệt cũng không nghĩ tới, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Nhiễm Bình.
So với mấy năm trước Nhiễm Bình càng trưởng thành hơn, mái tóc ngắn ở tiền tuyến cũng đã dài qua eo, nhìn rất có nét đẹp tri thức.
“Cô lại cứu tôi?”
“Đúng rồi!”
Thật ra gặp lại Cao Phán Nguyệt ở chỗ này, Nhiễm Bình cảm thấy rất vui, vì những lời cô nói Cao Phán Nguyệt đã nghe lọt tai.
Nhiễm Bình nói với Khâu đoàn trưởng: “Mọi người cứ tiếp tục biểu diễn, chỗ này để cho tôi.”
Khâu đoàn trưởng lúc này mới yên tâm, đi sắp xếp công tác biểu diễn.
Nhiễm Bình hỏi cô ta: “Cô về từ lúc nào?”
Cao Phán Nguyệt nghĩ nghĩ: “Cô đi rồi thì tôi cũng rời đi.”
“Tại sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?” Nhiễm Bình lại hỏi cô ta.
Cao Phán Nguyệt thở dài: “Anh Kiến Minh hết lần này đến lần khác từ chối tôi, anh ấy nói nếu tôi không chịu trở về, anh ấy sẽ chet ở chiến trường.”
“Đây rõ ràng là điều tôi nên nói, nhưng anh Kiến Minh lại nói ra trước.”
“Anh ấy lấy cái chet ra dọa tôi, chẳng lẽ tôi thật sự muốn anh ấy chet sao?”
Nhiễm Bình chép miệng, Cố Kiến Minh này lại dùng cách như vậy.
Dùng cách của Cao Phán Nguyệt để ép Cao Phán Nguyệt.
Lại thấy Cao Phán Nguyệt tỏ ra oan uổng: “Cô nhất định là rất đắc ý, anh Kiến Minh lại vì cô mà đòi sống đòi chet để mà ép tôi.”
Nhiễm Bình mỉm cười: “Tôi có cái gì mà đắc ý, tôi cũng đã trở về lâu như vậy rồi.”
Cao Phán Nguyệt cũng chỉ là giỏi mạnh miệng, bĩu môi không nói gì.
Nhiễm Bình thấy tình trạng của cô ta cũng tốt lên, liền căn dặn:

Bình Luận

0 Thảo luận