Cô đúng là chưa nghĩ ra sẽ phải trả lời như thế nào.
“Cô có tin vào giấc mơ không?” Nhiễm Bình dứt khoát hỏi cô ta.
Cao Phán Nguyệt xoay người sang đối mặt với Nhiễm Bình: “Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi và anh Kiến Minh cuối cùng cũng kết hôn.”
“Đáng tiếc là cho dù tôi có nói với anh ấy thế nào, anh ấy cũng không tin.”
Lòng Nhiễm Bình run lên: “Cô mơ thấy cái gì?”
Giọng Cao Phán Nguyệt vang lên trong màn đêm: “Tôi mơ thấy tôi gả cho anh ấy, nhưng vẫn không có hạnh phúc.”
“Cô biết không, có một khoảng thời gian rất dài tôi đã muốn trở thành một người như cô.”
“Tôi nghĩ, càng ở gần bên cô, anh ấy sẽ yêu tôi.”
“Sau đó, tôi lại phát hiện, giống như là cho dù cô có yêu anh ấy hay không, anh ấy vẫn sẽ yêu cô, Nhiễm Bình cô thật hạnh phúc.”
“Có được một người đàn ông yêu mình là hạnh phúc sao?” Nhiễm Bình hỏi Cao Phán Nguyệt.
Dù sao chính cô cũng không cho là như vậy.
Cô cảm thấy giống như bây giờ, từng bước từng bước dựa vào chính bản thân mình, mới thật sự là hạnh phúc.
Dù là công việc bác sĩ hay cuộc sống ổn định của hiện tại.
Cao Phán Nguyệt ‘hừ’ một tiếng: “Nói chuyện với cô thật là chán.”
“Ba tôi thương tôi, nên cái gì tôi cũng có thể có, ông cũng là đàn ông, sao lại không thể gọi là hạnh phúc?”
Nhiễm Bình kéo kéo chăn: “Ba cô thương cô, là bởi vì cô là con gái của ông ấy, đổi lại con gái ông là người khác, ông ấy cũng sẽ thương cô ta như vậy.”
“Thật ra, tôi mới là người ghen tị với cô, ít nhất cô có điều kiện để muốn gì được đó.”
16.
Nghe Nhiễm Bình nói vậy, Cao Phán Nguyệt liền vui vẻ: “Xí! tôi biết cô cũng ghen tị với tôi mà.”
Mặc dù Cao Phán Nguyệt nói chuyện rất khô khan, nhưng cô lại thấy Cao Phán Nguyệt rất dễ thương.
Trong lúc mơ màng, Nhiễm Bình còn nghe thấy Cao Phán Nguyệt nói thêm gì đó.
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Bình muốn gọi Cao Phán Nguyệt.
Lại thấy chăn đệm trên giường đã xếp gọn gàng, còn có một tờ giấy.
[Chị Nhiễm Bình, hy vọng chị và anh Kiến Minh có thể sớm ngày thành đôi, khi tới Dung Thành nhớ tìm em, ba mẹ em thật sự muốn cảm ơn chị đã giúp đỡ em ở tiền tuyến, bọn họ đều muốn gặp chị.]
Bỗng dưng, đáy lòng của Nhiễm Bình có chút ấm áp.
Cái con bé này thật là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=19]
…………..
Mấy ngày kế tiếp cũng không có bận rộn.
Viện trưởng nói với Nhiễm Bình: “Bác sĩ Nhiễm, hiếm khi không thấy cô bận, tối nay chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo ở nhé, cũng sắp đến Đông chí rồi!”
Nhiễm Bình ‘hừ’ một tiếng với Viện trưởng: “Viện trưởng, ông không được nói vậy!”
Cô cùng với đồng nghiệp phát hiện ra một quy luật bất thành văn, một khi cảm thấy rảnh rỗi muốn nghỉ ngơi một chút lập tức sẽ có bệnh nhân được đưa đến.
Viện trưởng càng biết rõ hơn, gật đầu liên tục: “Tôi quên, tôi quên, tôi không nói nữa!”
Hai người định đi ăn thì nghe tiếng bảo vệ la to: “Viện trưởng! Bác sĩ Nhiễm, có ca cấp cứu!”
Nhiễm Bình trừng mắt với Viện trưởng một cái, Viện trưởng là một ông già hiền lành, cười cười và nói: “Cứ đi xem trước đã!”
Nhưng vừa đến phòng cấp cứu, mắt Nhiễm Bình càng trợn to hơn.
“Hai người các anh sao lại ở chỗ này?”
Cô lại không nhịn được mà hỏi thêm vài câu: “Sao các anh lại ra nông nỗi này?”
Hai người trước mặt, người đầy vết thương chính là Phó Bân và Cố Kiến Minh.
“Bình Bình!”
Cố Kiến Minh vừa nhìn thấy Nhiễm Bình liền không để tâm tới chuyện khác.
Anh ta muốn đứng lên, muốn ôm Nhiễm Bình một cái, nhưng nhận thấy trên người toàn là máu và bùn đất, nên lại bỏ tay xuống.
Mà trên tay anh vẫn còn chảy máu
Phó Bân nhìn thấy Nhiễm Bình cũng rất vui vẻ, nhưng lại không nói cái gì, mà lại nhìn về phía Viện trưởng.
“Viện trưởng.”
Viện trưởng vẫn còn nhanh nhẹn, đỡ lấy Phó Bân: "Thằng nhóc, cuối cùng thì cậu cũng đã trở lại!"
Phó Bân nguyên là bác sĩ của huyện Tô Hà, là cấp dưới của Viện trưởng.
Nhìn thấy anh ta còn sống, Viện trưởng cũng rất là vui mừng.
Một tấm màn ngăn cách hai người.
Nhiễm Bình vội vàng rửa vết thương cho Cố Kiến Minh: “Các anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại thành ra như thế này?”
Cố Kiến Minh khẽ nhíu mày vì đau: “Chiến tranh đã kết thúc, cấp trên lệnh cho chúng tôi trở về nghỉ ngơi một tháng. Sau đó sẽ được phân phó đến các đơn vị liên quan.”
“Trên đường trở về, xe bị trục trặc, anh và Phó Bân sống sót nhưng lại lạc đường.”
“Bọn anh lang thang trong rừng vài ngày, sau đó được thợ săn phát hiện.”
Giọng nói của anh ta rất mệt mỏi, nhưng cũng rất dịu dàng.
Nhiễm Bình phát hiện có vài vết thương đã nhiễm trùng: “Chỗ thịt này phải khoét bỏ, sẽ rất đau…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận