Lời này lại khiến Hồng vệ binh kích động hơn, bọn họ chửi trưởng thôn: “Ông uy hiếp chúng tôi chính là uy hiếp vĩ nhân! đây là tác phong của bọn tư bản, con gái ông là con gái của tư bản!”
Vừa nói vừa xô đẩy, cô bé bị ngã lăn ra đất và khóc lớn.
Đám người Nhiễm Bình chạy ra, thì thấy dưới đất đầy máu.
Một nhà thôn trưởng cùng mấy tên Hồng vệ binh đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Nhìn thấy nhân viên y tế chạy ra, thôn trưởng kêu to: “Nhiễm Bình, cầu xin cô! cứu con gái của tôi!”
Nhiễm Bình phát hiện trán cô bé chảy máu.
Nhưng hiện giờ đám Hồng vệ binh đang ngăn cản, không ai dám xông vào.
Nhiễm Bình suy nghĩ hồi lâu, nhìn nhân viên y tế xung quanh, cô lại càng sốt ruột nhưng không ai dám xông vào.
Bản tính con người là thích nịnh nọt, cô lấy hết dũng khí, tươi cười mà bước lên.
“Chào các vị, nơi này còn rất nhiều bệnh nhân, hay là cho bọn họ vào trước được không?”
Nhiễm Bình xinh đẹp, nụ cười lại dễ mến, khi cô mở lời một Hồng vệ binh cũng có chút nơi lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=23]
Nhưng đám Hồng vệ binh còn lại thì khác: “Chúng ta đang thực thi pháp luật, cô kia ở đây muốn cản trở pháp luật được thực thi hay sao?”
Nhiễm Bình liên tục xua xua tay: “Không phải, không phải, chúng tôi tuyệt đối không có ý này, thật sự là bệnh nhân không chờ nổi, lỡ như có chuyện gì, ảnh hưởng đến danh tiếng của các anh, lúc đó chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
Đồng nghiệp phía sau Nhiễm Bình đang cố gắng kéo áo cô, muốn cô lùi lại.
Nhưng cô lại không muốn lùi bước, một là đem bệnh nhân đi cấp cứu, hai là cùng nhau bị Hồng vệ binh phê đấu.
Nhưng Nhiễm Bình không hề biết, đám Hồng vệ binh này hiện tại là vua một vùng, đến chủ tịch Huyện còn không dám làm gì bọn họ.
Ngay sau đó đám Hồng vệ binh đẩy cô một cái: “Tư tưởng của vị bác sĩ này có vấn đề, thật đáng sợ bây giờ trong bệnh viện cũng có phần tử phản động.”
Ngón tay bọn chúng chị vào đám nhân viên y tế, ra lệnh cho họ im lặng.
“Đem gia đình này cùng cô bác sĩ tư tưởng có vấn đề này đi!”
Nói rồi Hồng vệ binh liền kéo gia đình trưởng thôn cùng Nhiễm Bình đi.
Người xung quanh chỉ đứng nhìn, có người còn mỉa mai: “Cô ta thích ra mặt thay người khác chứ gì, giờ thì hay rồi!”
“Bà đừng nói vậy, bác sĩ Nhiễm cũng là vì bệnh nhân….”
“Vị bác sĩ này là người tốt, thật đáng tiếc…”
“Thời buổi này người tốt làm sao sống nổi…”
Nhiễm Bình giãy dụa, Hồng vệ binh đá vào bụng cô, khiến cô hít sâu một hơi.
“Tư tưởng có vấn đề, còn dám phản kháng!”
Lúc Hồng vệ binh giơ tay muốn tát một cái, đã bị một bàn tay nhỏ chặn lại.
“Ngừng tay cho tôi!”
Âm thanh này rất quen tay.
Nhiễm Bình ngẩng đầu lên, là Cao Phán Nguyệt, sao cô ta lại ở đây?
Cô ta không biết những người này là Hồng vệ binh sao?
Hồng vệ binh nhìn thấy một cô gái dám ngăn cản bọn chúng, lập tức nổi giận: “Cô ta lại là phần tử phản động ở đâu xuất hiện!”
Hắn giơ tay muốn bắt Cao Phán Nguyệt, lại nghe Cao Phán Nguyệt la lên: “Cao đoàn trưởng! Ở đây có người gây rối trước cổng bệnh viện!”
Liền thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục đi tới, phía sau ông ta còn vài người cũng mặc quân phục.
Hồng vệ binh của huyện Tòng Giang cũng không tính là nhiều, phần lớn là học sinh, sinh viên đã tốt nghiệp cấp ba hoặc đại học.
Bọn chúng dùng những câu danh ngôn đã được học để củng cố tư duy.
Nhưng nói cho cùng, bọn chúng đều là tự phát, không có tổ chức.
Khi thấy Cao đoàn trưởng bước tới, nhóm Hồng vệ binh tái mặt: “Chúng tôi chỉ là đang chấp pháp!”
Cao đoàn trưởng phất tay, nhóm người mặc quân phục kia gạt Hồng vệ binh sang hai bên, để người dân được vào chữa bệnh.
Cao Phán Nguyệt đỡ Nhiễm Bình lên: “Chị không sao chứ?”
Nhiễm Bình lắc đầu, sau đó đi xem tình trạng của con gái trưởng thôn.
Cô bé đã ngất rồi.
“Phán Nguyệt, cảm ơn em, nhưng chị muốn cứu người trước!”
Cao Phán Nguyệt gật đầu: “Mau đi đi, chỗ này giao cho em!”
Có đám người mặc quân phục duy trì trật tự, bệnh viện đã hoạt động lại bình thường.
Nên khám bệnh thì khám bệnh, nên chữa bệnh thì chữa bệnh, cho đến trời tối, Nhiễm Bình mới tan làm.
Nhiễm Bình lê thân thể mệt mỏi về ký túc xá, liền nghe thấy có người gọi cô ngoài cổng.
“Đói bụng không?” Cao Phán Nguyệt cầm theo ít đồ ăn nhìn cô.
Cao Phán Nguyệt trước mặt đang mặc váy rất xinh đẹp, khác với bộ mặt xám xịt của Nhiễm Bình.
Nhưng thấy Cao Phán Nguyệt như vậy cô rất vui.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận