Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 21

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:03:18
Phó Bân nghe thấy, liền ho một cái, Lý Thải Hà vội vàng rót cho cháu trai một ly nước: “Ăn từ từ thôi!”
…………….
Phòng bệnh, trung tâm Y Tế huyện.
Cố Kiến Minh giống như bị liệt, hai tay đặt ở trên chăn.
“Bình Bình, anh đói, muốn ăn sủi cảo!”
Nhiễm Bình nhìn dáng vẻ xấu xa của anh ta, không thèm quan tâm: “Tôi đi nhờ Viện trưởng đến xem tay anh bị làm sao, như thế nào mà đến tự múc ăn cũng không thể?”
Nói rồi xoay người muốn đi, Cố Kiến Minh liền giữ tay cô lại.
Nhiễm Bình nhìn tay của mình, lại nghe thấy Cố Kiến Minh cười: “Thấy em muốn đi, tay anh lại khỏi rồi, thật là kỳ tích của y học.”
“Anh dù sao cũng là doanh trưởng, lại dùng mấy cái trò trẻ con này.” Nhiễm Bình tức giận.
Cố Kiến Minh kéo cô ngồi lên giường, khóe môi cong lên: “Nếu anh không làm vậy, em sẽ không để ý đến anh.”
“Anh chỉ trẻ con trước mặt em.”
Nhiễm Bình nhìn anh ta, khuôn mặt, thần thái vẫn như cũ, năm đó cô đã bi gương mặt này làm cho mê mệt.
Sau khi sống lại, trong lòng cô thực sự không còn anh ta nữa.
Nhưng sau khi trải qua sinh tử, cô lại nhận ra rằng có vài chuyện có lẽ là hiểu lầm, cô không biết phải giải quyết những cảm xúc này như thế nào nữa.
“Cố Kiến Minh, khi nào anh đi?” Nhiễm Bình hỏi.
Ánh mắt lấp lánh của Cố Kiến Minh lại tối sầm: “Em vẫn không muốn ở bên anh sao?”
“Ý của tôi không phải như vậy.”
Nhiễm Bình suy nghĩ một lúc: “Anh vẫn muốn đi chiến đấu, tôi và anh nhất định sẽ tiếp tục xa cách, anh tốn nhiều công sức để theo đuổi tôi làm gì?”
Ánh mắt Cố Kiến Minh ngày càng tối: “Anh chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu.”
“Nhiễm Bình, em có thể đừng lạnh lùng như vậy nữa được không?”
Nhiễm Bình cũng biết lời nói của mình vừa rồi rất khó nghe nên không có cãi lại.
Mở hộp cơm của dì Lý đưa tới, sủi cảo bây giờ không có phong phú như những năm 2000, chỉ có mỡ lợn và rau trộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=21]


Thập niên 60, người người nhà nhà phải ăn vỏ trấu nuốt rau dại, có thể ăn sủi cảo là tốt lắm rồi.
Nhiễm Bình chấm một ít giấm, rồi đưa một cái sủi cảo về phía Cố Kiến Minh.
Ai ngờ Cố Kiến Minh quay mặt đi chỗ khác, dáng vẻ giận dỗi.
“Không ăn thì tôi ăn!”
Vừa nói Nhiễm Bình vừa cắn một cái.
“Ngon quá! làm việc mệt mỏi cả ngày, lại được ăn sủi cảo nóng hổi, thật thích!”
Cố Kiến Minh cũng rất đói bụng, nhìn Nhiễm Bình như vậy, cũng nguôi giận: “Nào có ai lại đối với bệnh nhân như vậy?”
Nhiễm Bình nghe vậy, lại gắp một miếng sủi cảo lên, chấm vào giấm, lại đưa đến miệng anh ta một lần nữa.
Anh ta không chút do dự mà ăn liền: “Đúng là ngon thật.”
Cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người đã được phá vỡ.
Nhưng Nhiễm Bình cũng không có hứa hẹn bất cứ điều gì, Cố Kiến Minh cũng không còn tạo áp lực cho cô nữa.
Tết Âm Lịch, mọi người trong huyện cùng nhau đón Tết.
18.
Nơi này là một huyện nhỏ vùng biên giới, dường như đã bị Cách Mạng Văn Hóa lãng quên.
Nhiễm Bình thậm chí còn muốn ở đây lâu dài, sợ rằng khi vào trong nước, mọi chuyện sẽ thay đổi.
Bởi vì tuyết lớn, Cố Kiến Minh không thể trở về, nên đã gửi tin báo cáo với cấp trên, sau đó ở lại đây ăn Tết.
Viện trưởng cũng rất thích Cố Kiến Minh, bởi vì anh ta rất siêng năng.
Từ sau khi vết thương của anh ta bình phục, trong viện có việc gì anh cũng đều phụ giúp.
“Đúng là chiến sĩ từng ra chiến trường, làm gì cũng nhanh nhẹn!”
Viện trưởng nhìn Cố Kiến Minh đang dọn lò than, vui vẻ mà nói với Nhiễm Bình: “Chàng trai này không tệ, đối với cô cũng rất tốt, cô cũng lớn tuổi rồi, cũng nên suy nghĩ…”
Nhiễm Bình phủi tuyết trên vai Viện trưởng: “Sao Viện trưởng lúc nào cũng muốn tôi kết hôn?”
Viện trưởng thấy vậy cũng lẩm bẩm: “Tôi cũng vì muốn tốt cho cô!”
Cùng Viện trưởng làm việc chung một thời gian, Nhiễm Bình cũng đã xem ông là trưởng bối trong nhà:
Vội vàng an ủi: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ suy nghĩ!”
……………..
Ngày mùng một, người dân huyện Tô Hà đổ ra đường đón năm mới.
Cố Kiến Minh mặc áo khoác quân đội, Nhiễm Bình khoác áo bông cùng nhau đi dạo phố.
Bác sĩ cùng quân nhân luôn được mọi người tôn trọng ở cái huyện nhỏ này, nhưng mọi người chỉ quen biết Nhiễm Bình.
Vì thế mọi người đều nhiệt tình chúc mừng Nhiễm Bình: “Bác sĩ Nhiễm, năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!” Nhiễm Bình đáp lại từng người.
Cũng có người hỏi: “Bác sĩ Nhiễm, đây là bạn trai của cô sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận