Nhưng cảm xúc của Trần Lệ đã bùng nổ, khó mà kiềm chế: “Rốt cuộc khi nào mới đánh xong, tôi thật sự chịu không nổi khi phải làm ngày làm đêm.”
Mặt cậu ấy đầy nước mắt, những người khác bị đánh thức thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
Tiền tuyến khó khăn, mọi người cũng khổ, xong lại nghe người ta nói, trong nước càng khổ hơn.
Nhiễm Bình đau lòng ôm Trần Lệ vào lòng: “Sẽ đánh xong, chúng ta sẽ thắng lợi, sau này chúng ta và đất nước chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng."
“Uất ức thì cứ khóc ra đi, để trong lòng không tốt.”
Thật ra ở đây Nhiễm Bình cũng là một người ít nói, một là vì quá mệt mỏi, mỗi ngày đều quá tải thương binh, hai là cô cũng không biết phải nói cái gì.
Không chỉ có cô, mà rất nhiều người ở đây đều như vậy.
Chỉ sau khi đến đây, cô mới nhận ra việc có được cuộc sống ổn định ở thôn Linh Lung là quý giá biết chừng nào.
Lại không ai để ý đến Cao Phán Nguyệt, bởi vì ngay khi vừa cứu được một thương binh, là sẽ có một thương binh khác chờ được cứu.
Trải qua việc đó, Cáo Phán Nguyệt đã ngoan ngoãn hơn, tự giác thay quần áo và đi theo sau Cao Phán Nguyệt.
Cô ta cũng đã được đào tạo trước khi đến đây, đa số đều thực hiện được những yêu cầu của Nhiễm Bình.
Nhưng mà cô ta lại rất sợ Trần Lệ, Trần Lệ cũng không thích cô ta.
Nhưng khi bận rộn thì cũng không để ý đến ai là ai.
Lại một đêm nữa qua đi, đám người Nhiễm Bình lại trở về ký túc xá, Cao Phán Nguyệt phát hiện gối của cô ta có chút thay đổi, thì ra là đã được giặt sạch.
10.
Nhiễm Bình từ ban công đi vào, Cao Phán Nguyệt lại trầm ngâm không nói gì.
“Bình, thương binh ở giường thứ ba đi rồi, vết thương bị nhiễm trùng, trước khi tắt thở anh ta nói không có phúc lấy được cậu, hắn gửi lời cảm ơn cậu.” Trần Lệ bước vào, mắt có chút đỏ.
Mắt Nhiễm Bình cũng rươm rớm nước mắt, người Trần Lệ nói chính là người thương binh đã trêu cô hôm trước.
Nhưng cô không để cho nước mắt rơi xuống, ở nơi này, sinh ly tử biệt quá nhiều, cô không nên khóc.
Đúng lúc này, ‘uỳnh’ một tiếng.
Gạch đá rơi xuống, bên ngoài có tiếng la hét: “Mau rút lui!, Máy bay ném bom!”
"Chạy trước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=12]
Ngoại trừ Cao Phán Nguyệt tất cả mọi người đều rút lui khẩn cấp.
Nhiễm Bình không nói lời nào, kéo Cao Phán Nguyệt mà chạy, trong hành lang rất đông người, bức tường xiêu vẹo, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mọi người vẫn đang sơ tán một cách có trật tự.
Cuộc sơ tán diễn ra nhanh chóng và họ trú ẩn trong một pháo đài an toàn.
Cao Phán Nguyệt chưa từng xảy ra mưa bom lửa đạn như vậy, mặc cho Nhiễm Bình kéo cô ta mà chạy, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, đây là cuộc sống của Nhiễm Bình mấy năm nay sao?
Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, lo sợ như vậy, còn có thời gian mà nhớ tới anh Kiến Minh sao?
Vừa vào hầm trú ẩn, đã nghe thấy tiếng phi cơ chiến đấu ầm ầm trên đầu.
Nhiễm Bình hít một hơi thật sâu, thả tay của Cao Phán Nguyệt ra mà nói: “Về sau, gặp được tình huống này phải chạy thật nhanh đến hầm trú ẩn, giữ được mạng, mới có cơ hội bện nhau với anh Kiến Minh của cô.”
Cao Phán Nguyệt nghe được những lời này, lập tức ngạc nhiên: “Cô…. cô không phải là vợ chưa cưới của anh ấy sao? Sao cô lại nói vậy?”
Nhiễm Bình nhìn qua hướng Phó Bân đằng xa kia cười một cái, xem như báo bình an.
“Cô không biết vào ngày đính hôn tôi đã bỏ anh ta lại một mình sao?”
“Cô còn chạy vào thôn muốn anh ta ở bên cô.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Cao Phán Nguyệt trắng bệnh: “Sao cô biết?”
Nhiễm Bình phát hiện mình thật sự không hiểu Cao Phán Nguyệt, có đôi lúc cô ta rất đáng ghét, có đôi lúc lại đáng yêu.
“Làm sao bây giờ, tối hôm đó tôi đã đi ngang qua nghe được.”
Mặt Cao Phán Nguyệt ửng đỏ: “Cô không được nói cho ai biết!”
“Tôi…. tôi không phải muốn cướp chồng của cô, chỉ là… chỉ là tôi không đành lòng nhìn thấy anh ấy phải chịu sự nhục nhã như vậy.”
“Tôi muốn cho anh ấy thấy anh ấy cũng rất tốt, cô không cần anh ấy, vẫn sẽ có tôi yêu anh ấy.”
Nhiễm Bình nghe xong lời này, lại trầm ngâm suy nghĩ.
Cao Phán Nguyệt không phải là người xấu, cô ta kiêu căng một chút, thế hệ sau hay dùng từ ‘não yêu đương’, nhưng tình yêu của cô ta lại rất cuồng nhiệt.
Trách không được Cố Kiến Minh lại bị cảm động.
Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ không ghét Cao Phán Nguyệt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận