Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:59:22
Qua hai ngày nữa là có thể thoát rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Kiến Minh dẫn theo Nhiễm Bình và Cao Phán Nguyệt ngồi xe khách lên huyện.
Nhiễm Bình vừa mới chọn được một vị trí gần cửa sổ, Cao Phán Nguyệt lập tức đẩy cô ra và ngồi xuống.
“Anh Kiến Minh, em thấy khó chịu…”
Giọng của Cao Phán Nguyệt mềm như bông mà nói, còn thuận tay kéo Cố Kiến Minh ngồi cùng.
Cố Kiến Minh có chút bất đắc dĩ, cúi người giúp cô ta mở cửa sổ.
Rồi sau đó mới quay đầu nhìn về phía Nhiễm Bình, giọng xin lỗi: “Phán Nguyệt dễ bị say xe, chúng ta nên quan tâm cô ấy một chút.”
Từng câu từng chữ đều rất quan tâm Cao Phán Nguyệt.
Nhiễm Bình siết chặt túi xách trong tay, không nói lời nào mà ngồi phía sau bọn họ.
Chiếc xe khởi động, chậm rãi rời đi.
Nhiễm Bình nhìn những cánh đồng ruộng lúa mạch mênh mông ngoài cửa sổ, lòng ngập tràn cảm xúc.
Trải qua hai đời, ngoại trừ việc bị bán vào trong núi sâu, cô chưa từng rời khỏi thôn, cũng không thế giới ngoài kia như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=5]


Giờ phút này đây, cô mới thật sự cảm thấy mình được tái sinh.
Cố Kiến Minh và Cao Phán Nguyệt ngồi phía trước vẫn luôn nói chuyện không ngừng, nội dung đều là những chuyện cô không hiểu.
Nhiễm Bình thấy vài đứa trẻ vui đùa ngoài cánh đồng, không khỏi nhớ tới cô khi còn nhỏ.
Khi đó cô mới tám tuổi, bị ba uống rượu say mà đánh đập cô thương tích đầy mình, mẹ ngồi ôm em trai mới sinh tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Cho đến khi ba đánh mỏi tay mới dừng lại, cô chạy ra ngoài.
Cô núp ở một đống cỏ khô mà khóc, gặp Cố Kiến Minh đang chăn trâu gần đó.
Dù ký ức đã phai mòn qua hơn nửa thế kỷ, Nhiễm Bình vẫn nhớ rõ lời hứa của chàng trai năm ấy.
Anh nói: “Đừng sợ, về sau anh sẽ tham gia quân ngũ, bảo vệ đất nước cũng sẽ bảo vệ em.”
Anh còn sợ cô không tin: giơ ngón út ra: “Chúng ta cùng nhau móc ngoéo, lớn lên anh sẽ cưới em, sẽ không để cho ai bắt nạt em.”
Nghĩ đến đây, mắt Nhiễm Bình lại đỏ hoe.
Cô dùng cả đời để yêu một người đàn ông, cuối cùng chỉ là vô ích…
Lúc này, Cố Kiến Minh đột nhiên đứng dậy đến ngồi cạnh chỗ cô.
Thấy hai mắt cô đỏ hoe, anh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Nhiễm Bình nhắm mắt lại, vô tình nhìn thấy Cao Phán Nguyệt ngồi phía trước mơ màng sắp ngủ: “Không có gì.”
Im lặng một lát, Cố Kiến Minh do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Bình Bình, em có chuyện gì giấu anh phải không?”
Nhiễm Bình ngơ ngác.
Anh ta lại tiếp tục nói: “Kể từ khi em không muốn đính hôn, con người em đã thay đổi hoàn toàn, cũng không còn thân thiết với anh nữa….”
Cố Kiến Minh nhìn cô, trong mắt hình như có chút lo lắng.
Nhiễm Bình cúi đầu: “Tôi…”
Cô vừa mới mở miệng, Cao Phán Nguyệt đang mơ màng lại rên rỉ: “Anh Kiến Minh, em muốn ói quá….”
Cố Kiến Minh lập tức đứng dậy, đi đến đỡ cô ta tựa vào vai, sau đó mở rộng cửa sổ: “Cố gắng nhịn một chút, sắp đến rồi!”
Đối mặt với tình huống này, Nhiễm Bình lại một lần nữa nhìn ra cửa sổ, vừa khóc vừa cười.
Bởi vì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên Cố Kiến Minh vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được cô vì cái gì mà thay đổi.
Hai giờ sau, ba người xuống xe ở Ga xe lửa.
Cố Kiến Minh đi mua vé, Cao Phán Nguyệt năn nỉ đòi đi theo.
Nhiễm Bình đứng ở cổng ga, nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh.
Bỗng nhiên, có một bà lão đầu bù tóc rối kéo tay cô: “Cô gái, cô có thấy chồng của tôi ở đâu không?”
Nhiễm Bình còn chưa kịp phản ứng, bảo vệ nhà ga liền nhắc nhở: “Cô đừng để ý đến bà già này, ba mươi năm trước chồng bà ta đã bỏ trốn cùng người phụ nữ khác, sau đó bà ta hóa điên, mỗi ngày đều chạy đến trước nhà ga tìm chồng.”
Nghe những lời này trái tim cô bàng hoàng.
Bà lẽo này rất giống cô đời trước, nếu đời này cô vẫn không buông bỏ, có phải cũng sẽ giống như bà lão này….

Bình Luận

0 Thảo luận