Trước khi thổi nến, anh ấy nhẹ nhàng nói ra điều ước: “Hy vọng năm sau, vào thời khắc này, chúng ta vẫn ở bên nhau.”
Tôi rưng rưng mím môi: “Với một người phụ nữ tồi tệ như em sao?”
Anh ấy gật đầu mạnh mẽ: “Ừ! Với người phụ nữ tồi tệ như em.”
Ngọn lửa lung linh phản chiếu trong đôi mắt anh ấy, giống như những giọt lệ vàng rực.
Nửa giờ sau, khi tôi ngồi không yên, Hứa Thụ Châu cuối cùng cũng trả lời tôi bằng ba chữ: "Đừng như vậy."
Cảm giác tê rần trên mặt tôi lại xuất hiện.
Thì ra, khi trưởng thành, lý do chúng ta không bị cha mẹ đánh là vì sớm muộn gì cũng sẽ bị tát ở một nơi khác.
Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể rồi hỏi: "Ngoài việc mệt mỏi và không còn yêu nhiều như trước, còn lý do nào cụ thể hơn không?"
Hứa Thụ Châu đáp: "Anh cũng không biết."
Tôi im lặng.
Khung trò chuyện cũng rơi vào tĩnh mịch.
Môi tôi khẽ run rẩy. Tôi tự nhủ, nếu đã hỏi thì hãy mạnh mẽ lên, làm rõ tất cả những điều còn thắc mắc.
Tôi hỏi: "Ba ngày trước khi đề nghị chia tay, anh vẫn nói yêu em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngh-a-c-a-s-chia-ly&chuong=9]
Vậy khi đó anh đang diễn kịch sao?"
Hứa Thụ Châu phủ nhận: "Không."
"Vậy ý nghĩ chia tay xuất hiện đột ngột vào hôm đó à?"
"Thành thật mà nói thì không."
Tôi ngồi ngay ngắn, lưng áp sát vào ghế, nhưng lại có cảm giác mặt đất dưới chân đang dần nghiêng ngả.
"Vậy là từ khi nào?"
Hứa Thụ Châu trả lời: "Anh quên rồi."
Sự mong mỏi bị kìm nén bỗng hóa thành cơn phẫn nộ hừng hực: "Vậy nghĩa là anh đã muốn chia tay từ lâu rồi?"
"Cũng không hẳn, phải sau Tết năm nay mới bắt đầu có ý nghĩ đó."
Sự lạnh nhạt xen lẫn chút bình thản của anh ấy càng làm tôi trông giống một người phụ nữ đanh đá, chuẩn bị bùng nổ: "Rốt cuộc là khi nào?"
Hứa Thụ Châu im lặng một lát rồi nói: "Có ba đêm liên tiếp, khi gọi video với anh, em đều đang sấy tóc."
5
Tôi phải cố gắng hồi tưởng một lúc lâu mới bắt được anh ấy đang nhắc đến chuyện gì.
Những khoảnh khắc mà Hứa Thụ Châu xem là điểm mấu chốt quan trọng, vậy mà trong ký ức của tôi lại chẳng hề để lại dấu vết nào.
Như phản xạ, tôi lập tức phản bác: "Vậy lúc nào em sấy tóc?"
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi chuyển sang dự án mới, tần suất tăng ca của tôi tăng vọt, thường phải đến sau mười giờ tối tôi mới rời công ty, ăn qua loa chút gì đó trên đường về, tắm rửa xong thì cũng gần mười một rưỡi. Đôi khi vẫn còn công việc dang dở, nên lúc hoàn tất mọi thứ và có thời gian để xem WeChat, tôi sẽ gửi cho Hứa Thụ Châu một sticker dễ thương để bắt đầu “nhiệm vụ hàng ngày trong game mô phỏng yêu đương (1/1)”. Nhưng ngay khi tôi vừa gửi tin nhắn, anh ấy lập tức gọi video.
Những lúc ấy, tôi thực sự có một loại ảo giác…
Hứa Thụ Châu giống như một đứa bé sơ sinh đầy nhu cầu, háu đói kêu gào. Còn tôi là một người mẹ kiệt quệ, nhưng vẫn phải gắng gượng vắt sữa để dỗ dành nó.
Trước câu hỏi của tôi, Hứa Thụ Châu chỉ nhàn nhạt đáp: "Nên mới vậy."
Nên mới vậy… là sao?
Là tất cả đều do tôi tự chuốc lấy?
Tôi hỏi anh ấy: "Vậy tại sao lúc đó anh không nói thẳng rằng anh không muốn em sấy tóc trong lúc gọi video?"
Hứa Thụ Châu đáp: "Vì em đã rất mệt rồi, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho em nữa."
Tôi cười nhạt: "Thế nên anh chọn cách ‘giải quyết’ em luôn. Bây giờ em không còn gánh nặng nữa, anh cũng không còn phải thất vọng."
Giọng điệu của Hứa Thụ Châu vẫn bình thản: “"Em luôn tỏ thái độ như vậy với những gì anh làm. Nhưng khi chính em trở thành người bị đối xử như thế, em lại không thể chấp nhận?"
Mắt tôi trợn tròn.
Cảm giác như có một luồng gió sắc bén xuyên thẳng qua màng nhĩ, làm tôi lạnh sống lưng, da gà nổi đầy tay.
Tôi hỏi: "Chuyện gì? Thái độ gì?”
Mặc dù, trong đầu tôi đã có sẵn đáp án.
Hứa Thụ Châu có vẻ bật cười vì cách tôi cố tình đánh trống lảng, giọng điệu anh ấy mang theo chút mỉa mai hiếm thấy từ sau khi chia tay: "Em nghiêm túc đấy à?"
Tôi biết mình đã bắt đầu hoảng loạn.
Vậy nên tôi mới ném vấn đề về lại phía anh ấy, như thể nó có đầy gai nhọn.
Nhưng khi anh ấy kéo tay tôi ép chạm vào chúng, tôi thậm chí không dám nhìn, chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng: “Trước đây em có rất nhiều điều làm chưa đúng.”
Tôi hít một hơi sâu, rồi thở ra thật chậm, tự nhủ với chính mình: Mày đang muốn hòa giải, đừng đối đầu.
Càng nói nhiều càng dễ mắc sai lầm, tôi cố gắng kiềm chế những lời muốn bật ra khỏi miệng.
Không ngờ rằng sự nhượng bộ của tôi lại kích thích những lời mỉa mai ngày càng nhiều và dồn dập từ phía Hứa Thụ Châu:
“Đinh Mẫn Nhất, em không có lỗi.”
“Sao em có thể sai được chứ?”
“Sai hoàn toàn là ở anh mới đúng. Bị mắng lúc nào cũng là anh, cúi đầu cũng mãi mãi là anh.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận