9
Cảm xúc và tâm trạng là những thứ kỳ lạ.
Lời Hứa Thụ Châu vừa thốt ra khiến cho tuyến lệ của tôi hệt như cánh cửa bị đóng sầm lại, tức khắc khép chặt.
Mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.
Tôi nghĩ rằng khi tôi rơi nước mắt, Hứa Thụ Châu sẽ như mọi lần, ôm tôi vào lòng đầy xót xa.
Lùi một bước mà nói, dù vì mặt mũi không muốn thể hiện, ít nhất khi thấy tôi khó chịu, anh ấy cũng nên nói vài câu an ủi.
Nhưng lúc này đây, nước mắt tôi dường như là thứ vi khuẩn độc hại có thể bay hơi trong không khí, một giọt cũng không được phép tồn tại.
Tôi siết chặt cơ hàm, kìm nén nỗi buồn cuồn cuộn dâng lên. Để tránh bầu không khí ngột ngạt, tôi dời sự chú ý sang chuyện khác.
Tôi quan sát gọng kính của Hứa Thụ Châu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi:
“Anh bị khó chịu ở mắt à?”
Tôi bỗng có một chút hy vọng mong manh, có lẽ, khi tôi lén khóc vì chia xa, anh ấy cũng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngh-a-c-a-s-chia-ly&chuong=19]
Biết đâu, anh đeo kính là để che giấu điều đó?
Hứa Thụ Châu đáp: “Mắt trái bị lẹo.”
“Vậy à?” Tôi đứng hơi xa, theo phản xạ bước lên nửa bước để nhìn rõ hơn.
Nhưng Hứa Thụ Châu lại lùi lại một bước, khiến tôi đứng khựng lại.
Tôi không bước thêm nữa, chỉ khẽ hỏi: “Có đau không?”
Hứa Thụ Châu nói: “Không sao, hai ngày nữa là khỏi thôi.”
Rõ ràng có hỏi có đáp, nhưng nghe lại như một cuộc trao đổi công việc.
Tôi đột nhiên không biết nói gì, sự ngượng ngùng lan tỏa.
Đã từng có lúc chúng tôi là những người có thể nói với nhau mọi điều, còn bây giờ, chẳng là gì cả.
Hôm xác lập mối quan hệ với Hứa Thụ Châu, cũng là đêm thứ hai sau khi anh ấy lén trốn khỏi ký túc xá để hát tặng tôi ca khúc Mối Tình Đầu.
Tối đó, chúng tôi đi dạo trên sân trường, anh tiễn tôi về tận ký túc xá.
Trước khi tạm biệt, anh thế nào cũng không chịu buông tay tôi ra. Tôi giả vờ giãy giụa mấy lần, nhưng anh chỉ nắm chặt hơn, giọng năn nỉ: “Chờ thêm một lát nữa đi, thêm một chút thôi.”
Lòng bàn tay anh lấm tấm mồ hôi, để lại trên tim tôi một cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó tả.
Tôi dỗ dành: “Thôi nào… ngày mai đâu phải không gặp.”
Hứa Thụ Châu nói: “Nhưng đêm nay dài lắm.”
Tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Về ký túc xá rồi vẫn có thể nhắn tin mà.”
Hứa Thụ Châu thở dài thật sâu.
Những cô gái đi ngang qua đều len lén nhìn chúng tôi. Tôi bỗng nhiên trở thành kiểu người mà trước đây tôi từng xem thường, một trong những cặp đôi dính nhau không rời.
Cuối cùng, tôi đành giả vờ giận dỗi: “Thả ra đi mà…”
Hứa Thụ Châu rốt cuộc cũng buông tay, nhưng đôi mắt sáng rực của anh ấy vẫn như còn níu lấy tôi: “Được rồi… vào đến ký túc xá nhớ nhắn tin cho anh báo bình an.”
Tôi bật cười: “Có cần thiết không? Em chỉ ở tầng hai mà.”
“Cần chứ. Với anh, rất cần.”
“Được rồi, biết rồi mà.” Tôi bất lực đồng ý.
Trước khi ngủ, tôi suy nghĩ rằng chúng tôi cần một nghi thức, cần một danh phận rõ ràng, một cách chính thức bước vào cuộc đời nhau.
Tôi nhắn thẳng trên WeChat: “Bây giờ chúng ta xem như là gì của nhau?”
Không biết Hứa Thụ Châu vô tình hay cố ý, anh ấy đáp lại bằng một câu khiến người ta muốn đánh: “Không biết nữa.”
Tôi tức giận, nói kiểu trái ngược: “À, em biết rồi, chẳng là gì cả.”
Tôi đoán được Hứa Thụ Châu đang muốn trêu ngược, quả nhiên, ngay sau đó, anh ấy đã lập tức phản bác: “Rõ ràng là tất cả.”
Tôi thích thú hỏi vặn lại: “Tất cả? Là những gì?”
Hứa Thụ Châu lớn giọng: “Bạn bè, người yêu, gia đình…anh đều muốn làm cả.”
Chính câu nói ấy, như một tín ngưỡng, đã xuyên suốt năm năm sau đó, với cả anh ấy và tôi.
…
Má tôi bắt đầu nóng ran, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đứng dưới nắng quá lâu, nên liền hỏi Hứa Thụ Châu: “Anh có bận gì không? Có muốn ra ngoài tìm chỗ nào ngồi nói chuyện không?”
Hứa Thụ Châu lạnh nhạt đáp: “Ngay đây nói cũng được.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận