Nhưng mà, những chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi tựa người vào ghế, thấy nhẹ nhõm khi không phải đối mặt với những điều ấy, rồi bất giác bật cười vì sự nhạy cảm quá mức của bản thân. Cuối cùng, tôi quay đầu nhìn vào tấm gương lớn trong góc phòng.
Trong gương là một gương mặt đang mỉm cười, đôi mắt trong veo, nửa mái tóc vén sau tai, ánh nhìn dịu dàng, mang theo một sự thấu hiểu ấm áp.
Cô ấy lặng lẽ quan sát tôi, và tôi cũng lặng lẽ quan sát cô ấy.
Khi kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ, pháo hoa bên ngoài nổ rền vang như tiếng súng trên chiến trường, các nhóm chat tràn ngập những lời chúc năm mới, có chân thành, có xã giao. Mẹ tôi gõ cửa bảo ra ngoài xem pháo hoa, tôi lớn tiếng đáp lại: “Không đi đâu,” rồi cứ thế nằm yên trong phòng. Một lúc sau, khi tiếng pháo bắt đầu thưa dần, ba tôi lại gọi tôi ra phòng khách để thắp hương cúng tổ tiên.
Tôi làm theo, cầm ba nén hương, thành kính cầu chúc cho chính mình: Bình an, khỏe mạnh, vững vàng.
Có lẽ nửa năm sau đó, cuộc sống của tôi cũng xoay quanh ba chữ này: bình thản làm việc, bình thản sinh hoạt, ngày qua ngày trôi qua theo quỹ đạo ổn định nhưng không nhàm chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngh-a-c-a-s-chia-ly&chuong=41]
Tôi có thêm bạn mới trong công ty, bắt đầu hướng dẫn thực tập sinh, thỉnh thoảng cũng hẹn hò với vài chàng trai. Mỗi người một kiểu, có người hoạt bát, có người trầm tính nhưng chẳng ai phù hợp cả.
Cao Ca rất thích hóng hớt chuyện tình cảm của tôi, cô ấy tò mò hỏi: “Em rốt cuộc thích kiểu người như thế nào?”
Tôi đáp: “Người mà ở bên cạnh thấy thoải mái.”
Cao Ca bật cười: “Nhưng em biết đấy, tình yêu vốn chẳng dễ chịu gì đâu.”
Tôi nói: “Nếu ngay từ đầu đã thấy không thoải mái, thì sau này chắc chắn sẽ còn mệt mỏi hơn.”
Cao Ca gật gù: “Nghe cũng có lý.”
Nhưng thật ra, ngay cả tôi cũng không biết chính xác “thoải mái” nghĩa là gì. Có lẽ đó chỉ là một cái cớ để tôi né tránh những mối quan hệ không cần thiết: vừa trừu tượng, khó nắm bắt, nhưng lại vừa cụ thể, chỉ có thể cảm nhận mà không thể định nghĩa.
Trong nửa năm ấy, tôi chưa từng gặp lại Hứa Thụ Châu. Đôi khi, khi quá rảnh rỗi, tôi sẽ tự hỏi anh ta đang sống ra sao, tưởng tượng về cuộc sống hiện tại của anh ta, giống như sương mù tan dần để lại những vệt nước mờ nhạt. Có lẽ anh ta sắp tốt nghiệp, có lẽ đang đau đầu vì luận văn, có lẽ đã có bạn gái mới.
Anh ta đang dần biến mất.
Nhanh hơn cả những cảm xúc trong tôi.
Một đêm mùa xuân, tôi chợt nhận ra mình đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của anh ta nữa. Tôi thử lục lại album ảnh, nhưng vô ích, mọi thứ liên quan đến anh ta đã bị xóa sạch từ hơn nửa năm trước. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một nỗi trống rỗng lạnh lẽo dâng lên, không phải mất mát, mà là…
Tôi đã quen với việc một người biến mất khỏi thế giới của mình.
Tôi kể chuyện này cho Cao Ca nghe, rồi đặt tên cho cảm giác ấy: “Thay vì “biến mất” hay “lãng quên,” có lẽ gọi là “thẩm thấu” thì đúng hơn.”
Cao Ca khó hiểu: “Thẩm thấu?”
Tôi nói: “Ừ, thẩm thấu. Không còn hình dạng cụ thể nữa, nhưng đã hòa vào trong mình. Trước đây, em luôn cố gắng chống lại, muốn xóa sạch anh ta, như thể anh ta là một khối u vậy. Nhưng giờ thì không, em đã hấp thụ anh ta, và rồi một phiên bản mới của em được hình thành. Không nhất thiết chỉ có những điều tốt đẹp mới đáng để tiếp nhận, những điều tệ hại cũng có thể trở thành một phần của chúng ta…”
Những ký ức đó có thể biến thành những cánh đồng biên giới rộng lớn với màu xanh bạc hà, bầu trời Thượng Hải phảng phất hương cà phê, hay những câu chữ trong sách lạnh lẽo như lát cá hồi đông lạnh. Chúng dần dần được tiêu hóa, lặng lẽ và vô thanh.
Còn tôi, ngày càng trọn vẹn hơn, cũng ngày càng rực rỡ hơn.
Tuần đầu tiên Robot’s Dream công chiếu cũng là lúc tròn một năm tôi và Hứa Thụ Châu chia tay. Một bộ phim hoạt hình gần hai tiếng không có thoại, vậy mà không phút giây nào tôi có thể lơ là. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tôi vài lần rút khăn giấy, lặng lẽ lau nước mắt.
Bộ phim đó như những mảnh ghép trong suốt một năm của tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận