Sau đó, tôi trích một khoản từ "quỹ tình yêu" nhỏ bé của mình, chọn cho Hứa Thụ Châu một con chuột Razer giá hơn hai trăm tệ. Khi nhận được, anh ấy vui sướng đến mức cười toe toét, trông còn hạnh phúc hơn cả tôi khi nhận được hoa. Thứ đè nặng trong lòng tôi suốt nhiều ngày cuối cùng cũng rơi xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó, những nghi thức trao đổi dần dần hình thành trong mối quan hệ của chúng tôi, và tôi cũng tìm thấy sự cân bằng từ đó.
Nhưng khi đã có một sự cân bằng rõ ràng như vậy, tại sao tôi vẫn luôn cảm thấy bất an?
Tôi ngày càng thích phân tích lại từng câu nói, từng hành động của anh ấy, lắng nghe anh ấy biện giải, chờ đợi anh ấy xin lỗi, rồi lại bỏ qua mọi chuyện, để anh ấy bước về phía tôi. Cứ thế, vở kịch được lặp đi lặp lại, chỉ khi sự mất cân bằng bị khuấy động rồi xoa dịu, tôi mới cảm thấy an tâm.
Cứ như thể tôi đang đứng dưới một cái cây không có rễ, không có cành, chỉ chờ những quả táo rơi thẳng xuống người mình.
Liệu tôi thực sự đang theo đuổi "sự cân bằng"?
Hay là một thứ gì khác?
Tàu điện ngầm dừng lại, trong lòng tôi chợt vang lên một từ "an toàn".
Con búp bê đã mất ấy, tôi từng nâng niu nó như một báu vật, dốc lòng yêu thương nó, nhưng nó chẳng hề an toàn.
Khoảnh khắc an toàn nhất của nó là khi bị nhốt trong ngăn kéo.
Vậy nên tôi mới không ngừng quay về ngăn kéo ấy.
Bởi vì chỉ khi bị giam cầm, không ai nhìn thấy, không ai chạm vào, nó mới có thể đạt được sự an toàn tuyệt đối giữa cô độc và đóng kín.
Tôi không thể tiếp tục gửi gắm hy vọng vào những ngọn nến mong manh đắt đỏ ấy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngh-a-c-a-s-chia-ly&chuong=18]
Tôi không thể tiếp tục ngồi yên chờ đợi như trước đây.
Tôi muốn gặp Hứa Thụ Châu.
Tôi muốn tìm lại "công chúa Mẫn Mẫn".
Nếu có thể gặp anh ấy, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi vẫn còn cơ hội.
Dù sao thì, cách này trước giờ vẫn luôn hiệu quả với anh ấy.
Cho dù lời lẽ có tệ bạc đến đâu, thái độ có lạnh nhạt thế nào, thì khi anh ấy xuất hiện trước mặt tôi, mọi thứ sẽ dần dịu lại, tan vào làn sương xuân ấm áp.
…
Khi tôi đi đến ký túc xá của Hứa Thụ Châu, cây cối và những người xung quanh đều khiến tôi có cảm giác xa lạ, như thể đã trôi qua một quãng thời gian rất dài vậy. Nhưng rõ ràng, cuối tháng trước tôi mới đến đây.
Tôi mở camera trước, kiểm tra lớp trang điểm lộng lẫy đến mức có thể đi đính hôn, sau đó thoát ra và nhắn tin cho anh ấy: "Anh có ở phòng không?"
Không có hồi âm.
Tôi đợi một lát rồi gửi tin thứ hai: "Em đang ở dưới ký túc xá của anh, anh có thể xuống gặp em một lát không?"
Lúc này, Hứa Thụ Châu cuối cùng cũng có động tĩnh. Chỉ một ký tự duy nhất: "?"
Lưng tôi chợt nhói đau, như thể cơ thể đang phản kháng. Giống như xương sống cũ đã bị rút đi, thay vào đó là một mảnh ghép không đủ vững vàng.
Tôi ngồi xuống bậc thang ở lối vào, buồn bực đến mức muốn khóc mà không khóc nổi.
Tôi gửi thêm một tin nhắn: "Có thể gặp em một chút không? Em đang đợi anh dưới lầu."
Tôi biết mà. Anh ấy sẽ không nhẫn tâm đến thế đâu.
Hứa Thụ Châu xuống lầu.
Vẫn là anh ấy.
Nhưng trông lại có chút xa lạ.
Là vì anh ấy đeo kính gọng đen ư?
Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng là, khi anh ấy bước ra từ bóng tối và đứng trước mặt tôi, tôi cảm thấy được cứu rỗi.
Sự yếu đuối không thể kìm nén dâng trào trong mắt tôi, nghẹn lại trong cổ họng, như một người bệnh lâu ngày cuối cùng cũng đợi được bác sĩ đến. Cảm giác ấy thúc giục tôi đứng dậy, tiến về phía anh ấy, định mở miệng chào hỏi.
Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, ánh mắt vô cảm của Hứa Thụ Châu đã rơi xuống gương mặt tôi.
Anh ấy mấp máy môi, thốt ra những lời mà cả đời này tôi không bao giờ ngờ tới: "Nếu em khóc thì đừng nói chuyện với anh."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận