Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:05:16
Nhưng Lục Vãn rõ ràng không còn muốn nghe nữa.
Cô cắt ngang lời anh: “Lục Hằng, chị biết em không thích có đàn ông bên cạnh chị, nhưng đây là mạng người.”
Giọng nói lạnh lẽo đầy chán ghét ấy như mũi dao cắm thẳng vào tim Lục Hằng.

5
Lục Hằng đứng chôn chân tại chỗ, cả người cứng đờ.
Cái gì mà “sinh nhật mười tám tuổi đó em nên nói rõ ràng với chị”?
Lẽ nào… hôm đó Lục Vãn không hề ngủ?
Cô đã nghe thấy lời tỏ tình của anh?
Khoảnh khắc ấy, như có ai lột sạch lớp mặt nạ thể diện của Lục Hằng,
Tất cả những đau đớn, nhục nhã đều bị phơi bày trong không khí.
Anh nhìn Lục Vãn, vẻ lo lắng và hối hận trên gương mặt cô hiện rõ rành rành.
Sự ghê tởm với chính anh cũng rõ ràng không kém.
Rõ ràng đến mức như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Lục Hằng.
… Lục Vãn biết tất cả.
Vậy nên suốt những năm qua cô mới "cố gắng" đổi người yêu liên tục để anh biết đường mà tự rút lui.
Là anh…
Chính anh quá ngu ngốc, quá chậm hiểu, đến tận bây giờ mới thấu được tấm lòng khéo léo đó: Cô không thích anh, thì anh còn mặt mũi nào mà không chịu buông bỏ cô?
“Lục Vãn, đừng nói nữa.”
Mẹ Lục lên tiếng cắt ngang.
Lục Hằng mắt đã hoe đỏ, cố kìm nén cảm xúc, giọng khẽ run:
“Chị… đừng nói nữa, em biết em sai rồi.”
Yêu chị… là lỗi của em.
Trong nháy mắt, không khí nơi hành lang như đông cứng lại.
Bầu không khí lạnh buốt ấy bị phá vỡ khi bác sĩ bước ra.
Lục Vãn lập tức chạy đến, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bạn trai tôi sao rồi ạ?”
Bác sĩ nói: “May mà đưa tới kịp thời, đã qua cơn nguy kịch.”
Lục Vãn mừng rỡ, cúi đầu cảm ơn rối rít.
Mọi người lập tức theo vào phòng quan sát.
Chu Hoài yếu ớt nằm trên giường, vừa thấy Lục Vãn liền rơi nước mắt: “Vãn Vãn, anh khó chịu lắm, chóng mặt, buồn nôn…”
Nói xong, anh ta quay đầu nôn ra.
Lục Vãn không hề tỏ vẻ chán ghét, dọn dẹp sạch sẽ rất gọn gàng,
Sau đó nắm lấy tay Chu Hoài đầy xót xa: “A Hoài, anh phải mau khỏe lại.”
Chu Hoài nhìn Lục Vãn, nở nụ cười yếu ớt: “Đừng trách em trai em… chuyện này không phải lỗi của nó.”
Nghe vậy, lông mày Lục Vãn lập tức nhíu chặt, giọng lạnh băng: “Anh đừng tìm lý do giúp nó nữa.”
Hai người họ ngọt ngào như vậy,
Khiến Lục Hằng chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn, không thể nói bất kỳ lời nào.
Chuyến du lịch đương nhiên không thể tiếp tục.
Chu Hoài được điều trị ở bệnh viện hai ngày, khi sức khỏe đã khá hơn, cả nhóm trở về nhà.
Do Chu Hoài còn yếu, lại không có người thân ở Bắc Kinh,
Tại sân bay, mẹ Lục đề nghị để Chu Hoài dọn vào nhà họ Lục để tiện chăm sóc.
Chu Hoài hơi do dự, Lục Vãn thấy thế thì nắm tay anh ta: “Dọn vào đi, sống cùng em.”
Chu Hoài lúc này mới gật đầu, nhưng vẫn nói: “Không cần, anh ở phòng khách là được. Anh còn chưa cưới được em, không muốn chiếm tiện nghi.”
Lục Hằng lặng lẽ nhìn.
Từ sau khi trở về từ Vân Nam, anh gần như không còn nói gì nhiều.
Ăn cơm tối xong, Lục Vãn đã không chờ nổi mà giúp Chu Hoài chuyển nhà.
Lục Hằng trở về phòng đi ngủ, nửa đêm bị tiếng bánh xe vali lăn lạch cạch bên cạnh làm tỉnh giấc.
Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy giọng Chu Hoài vang lên từ phòng Lục Vãn bên cạnh: “Em trai em… có phải không thích anh không? Anh cứ thấy nó là lạ… giống như một…”
“Giống như một tượng thạch cao à? Hồi nhỏ bạn cùng lớp đều nói thế về nó.”
Lục Vãn trả lời.
“Đúng, có lúc đứng im như tượng thật luôn.”
Tiếng cười chói tai của Chu Hoài vang lên.
Lục Hằng nằm trong chăn, cảm giác cả người như bị rơi vào vực sâu.
Hồi nhỏ, khi người ta trêu chọc anh,
Chính là Lục Vãn đứng ra bảo vệ anh.
Còn bây giờ…
Cô lại là người thản nhiên bóc trần vết thương của anh.
Đầu mũi Lục Hằng cay xè, anh hoàn toàn tỉnh táo.
Anh mở điện thoại, nhìn vé máy bay đã được đổi từ trước.
Không sao cả… rời đi rồi, sẽ không còn đau nữa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=5]

Bình Luận

0 Thảo luận