Là Lục Hằng.
Anh mặc áo phao dài nhưng cũng không giấu được dáng người cao ráo. Gương mặt trắng trẻo lộ ra, ánh mắt cong cong, đang nói chuyện với người bên cạnh.
Lục Vãn nhìn sang, lông mày lập tức chau lại.
Không ngờ Thẩm Khê cũng tới.
Lúc này, Lục Hằng cũng đã nhìn thấy Lục Vãn, anh vừa nắm tay Thẩm Khê, vừa bước đến gần: “Chị, chị có đợi lâu không?”
Bàn tay đang siết chặt nhau của hai người đập thẳng vào mắt Lục Vãn, khiến cô cảm thấy chói mắt.
Cô nhìn vài giây rồi khàn giọng nói: “Không đâu. Chúng ta đi thôi.”
Cả nhóm rời sân bay, lên xe.
Lục Vãn nhìn thấy hai người họ ngồi sát nhau, thì thầm trò chuyện vô cùng thân mật.
Những lời nói chói tai cũng vang lên không dứt.
Thẩm Khê như cố tình cất lời: “Lần đầu tiên đến nhà ra mắt, không biết bác gái có thích quà chị mang không nữa?”
34
Lục Hằng nắm tay Thẩm Khê, thân mật nói: “Yên tâm đi, mẹ em thích khăn lụa nhất đó.”
Ngón tay đang nắm vô lăng của Lục Vãn bỗng siết chặt, cô mím môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, im lặng không nói lời nào.
Một tiếng sau.
Xe chạy vào khu biệt thự, sau khi tắt máy, Lục Vãn chuẩn bị xuống lấy hành lý cho Lục Hằng.
Vừa mở cửa, cô đã thấy có người nhanh chân hơn một bước.
Thẩm Khê đang đứng cạnh cốp xe, hai vali đã được đặt gọn gàng bên chân cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=32]
Lục Vãn liếc nhìn, Thẩm Khê cũng quay đầu lại.
Ánh mắt giao nhau.
Tựa như lửa điện xẹt qua, tóe ra những tia lửa bén nhọn.
Một lúc sau, Thẩm Khê điềm đạm lên tiếng: “Chị Vãn, mấy việc này để em làm là được rồi.”
“Dù sao Lục Hằng cũng là bạn trai em, em nên thể hiện một chút.”
Khi nói đến hai chữ “bạn trai”, Thẩm Khê cố tình nhấn mạnh, giọng đầy khiêu khích.
Lục Vãn quả nhiên bị chọc giận.
Cô nhướn mày, bật cười lạnh lẽo: “Yêu đương rồi cũng có ngày chia tay thôi.”
Thẩm Khê không hề lay chuyển, tiếp tục đâm vào chỗ đau của cô: “Chuyện đó thì không cần chị bận tâm. Đám cưới của em và A Hằng, chắc chắn sẽ mời chị đến dự.”
Lúc này, Lục Hằng hoàn toàn không hay biết gì, anh đang vui vẻ làm nũng với bô mẹ vừa chạy ra đón: “Bố mẹ, có nhớ con không?”
Bố mẹ Lục vui mừng ra mặt.
Thẩm Khê cũng bước đến, Lục Hằng lập tức giới thiệu: “Đây là bạn gái con, Thẩm Khê.”
“Được, được, xinh xắn lắm.”
Mẹ Lục rất hài lòng về cô gái này: vẻ ngoài xinh đẹp, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứng cạnh con trai thì vô cùng xứng đôi.
Cả nhà ríu rít, thân mật bước vào biệt thự.
Chỉ còn lại Lục Vãn đứng nguyên tại chỗ, cô lặng lẽ nhìn khoảng sân trống trải trước mắt, khẽ thở dài một hơi thật sâu.
Sau đó thu lại biểu cảm, lạnh mặt bước theo vào nhà.
Bên trong là một màn khách sáo, chào hỏi rôm rả.
Lục Vãn ngồi trên sofa, ánh mắt chưa từng rời khỏi Lục Hằng, thầm nghĩ: Em ấy hình như béo lên một chút, nhưng trông có vẻ khỏe mạnh hơn, làn da trắng hồng, rõ ràng là đang sống rất tốt.
Bữa cơm kết thúc.
Lục Hằng vào nhà vệ sinh. Khi vừa mở cửa bước ra, đã thấy Lục Vãn đứng chờ trước cửa.
Bóng hình quen thuộc ấy khiến anh hơi chột dạ.
Lục Hằng ngập ngừng hỏi: “Chị, có chuyện gì sao?”
Lục Vãn im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng: “A Hằng, chị đến để xin lỗi. Trước kia luôn hung dữ với em, là chị không đúng.”
“Không sao, chuyện đã qua rồi.”
Lục Hằng tưởng chỉ có vậy liền xua tay, định rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, giọng Lục Vãn vang lên phía sau: “Em thực sự yêu cô ta sao? Chị không tin em lại quên chị nhanh như vậy.”
Bước chân khựng lại.
Lục Hằng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Chị, mọi chuyện đã là quá khứ rồi.”
“Và... em yêu Thẩm Khê.”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim, khiến Lục Vãn không khỏi chua xót: “Cô ta thì có gì tốt?”
Nhìn dáng vẻ không chịu buông bỏ đó, Lục Hằng chỉ biết thở dài trong lòng. Anh đáp: “Cô ấy rất dũng cảm, luôn kiên định đáp lại tình cảm của em. Dù em có sai, cô ấy vẫn luôn đứng về phía em. Cô ấy tôn trọng em, yêu thương em... và em cũng yêu cô ấy.”
“Trong mắt em, cô ấy là người tốt nhất.”
Từng chữ, từng câu như khắc sâu vào tim, khiến Lục Vãn gần như tê dại.
Cô nghe như vô hồn, sau cùng chỉ khẽ nhếch môi: “Tốt lắm... Chỉ cần cô ta đối xử tốt với em là được. Sau này... chị sẽ không làm phiền em nữa.”
Từ khi hiểu rõ lòng mình, mỗi lần đối diện Lục Hằng, Lục Vãn vẫn luôn gọi “chị”.
Lần này, cô thay đổi cách xưng hô... đó cũng là dấu hiệu cho sự buông tay hoàn toàn.
Rõ ràng là đã quyết định buông bỏ rồi, nhưng tại sao lòng vẫn đau đến thế?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận