16
Lục Hằng chết sững tại chỗ.
Đầu óc trong khoảnh khắc trống rỗng hoàn toàn.
Lục Vãn hủy hôn?
Còn nói là thích anh?
Bây giờ đã đến tìm anh rồi?
Lúc này đây, Lục Hằng lại không biết phải phản ứng thế nào.
Nếu là ba tháng trước… không, là sớm hơn thế nữa.
Khi trái tim anh vẫn chưa bị tổn thương.
Nếu lúc ấy nghe thấy lời này, chắc chắn anh sẽ mừng đến phát điên.
Nhưng hiện tại… chỉ còn lại một cảm giác mệt mỏi rã rời.
Con người thường là như thế.
Chỉ khi đánh mất rồi, mới biết trân trọng.
Nhưng chẳng ai cứ mãi đứng nguyên một chỗ chờ đợi.
Từ cái ngày cô rời đi, anh đã chọn cách buông bỏ.
Tiếng bước chân truyền đến, kéo anh trở về thực tại.
Thấy là Thẩm Khê đang bước đến, Lục Hằng theo bản năng không muốn để cô biết chuyện, vội nói vào điện thoại: “Mẹ, con biết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=16]
Con còn có việc, con cúp máy trước nhé.”
Cúp điện thoại xong, Lục Hằng mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Khê, hỏi: “Sao chị lại xuống đây?”
Thẩm Khê dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Cần tôi giúp không?”
Sắc mặt cô không đổi, vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng lời vừa thốt ra khiến Lục Hằng khựng lại.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, rất nhiều suy nghĩ vụt qua đầu anh.
Anh là người bướng bỉnh, đã quyết tâm buông tay thì sẽ không quay đầu lại.
Nhưng dù sao cũng là người lớn lên cùng nhau, anh không muốn kết cục giữa mình và Lục Vãn là trở mặt như kẻ thù.
Vậy thì… ngay từ đầu, hãy dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này đi.
Mà hiện tại, trước mặt anh đang có một người có thể giúp mình làm điều đó.
Tất cả ý nghĩ ấy lướt qua rất nhanh.
Cuối cùng, Lục Hằng chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt của Thẩm Khê, khó khăn lên tiếng: “Đúng là cần giúp… chị có thể giả làm bạn gái em không?”
Vừa nói xong, trong lòng anh lập tức hối hận.
Anh sợ người khác sẽ hỏi tại sao, mà nếu hỏi thì anh nên trả lời thế nào?
Khi trong lòng còn đang rối bời, Thẩm Khê đã liếc nhìn anh rồi thản nhiên đáp đúng một chữ: “Được.”
Cô không hỏi bất kỳ điều gì.
Trái tim đang treo lơ lửng như được đặt xuống.
Trong lòng Lục Hằng dâng lên chút xúc động, anh mỉm cười: “Cảm ơn chị."
Khoảng thời gian còn lại, hai người ngồi trò chuyện, giới thiệu sơ lược về gia đình của mình.
“Két...”
Một chiếc taxi dừng lại bên ngoài sân nhỏ.
Hai người nghe thấy động tĩnh thì cùng quay đầu nhìn về phía đó, liền thấy Lục Vãn cúi người bước xuống xe.
Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đã khóa chặt vào Lục Hằng đang đứng trong sân.
Bị ánh nhìn đầy áp lực ấy chặn trúng, Lục Hằng không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.
Anh đã đánh giá quá cao bản thân rồi.
Lần nữa đối mặt, anh vẫn không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc đó, một bàn tay nắm lấy tay anh đang buông thõng bên người.
Lục Hằng cứng đờ cả người.
Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Khê, lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia.
Trong đầu anh như bị treo máy.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Thẩm Khê.
Cô không nhìn anh, chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước, giọng nhẹ như gió thoảng: “Đã diễn thì phải diễn cho trọn vai.”
Lục Hằng hoàn hồn trở lại.
Anh vô thức siết tay lại, hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Khê lập tức truyền đến.
Chỉ trong chớp mắt, vành tai anh đỏ ửng.
Đây là lần đầu tiên anh thân mật với một người con gái như vậy.
Từ sau khi nhận ra mình thích Lục Vãn, anh luôn cố tình giữ khoảng cách với những người khác.
Cho đến giờ vẫn là FA chính hiệu từ trong bụng mẹ.
Cảnh tượng ấy đương nhiên đã lọt vào tầm mắt của Lục Vãn đang đứng ngoài sân.
Sắc mặt cô tối sầm lại ngay lập tức.
Lục Hằng không để ý đến điều đó, anh chỉ cảm nhận được một bàn tay đang nắm lấy tay mình, kéo anh bước về phía cánh cổng nhỏ.
Hai người đi đến trước cổng.
Thẩm Khê mở cửa, thản nhiên cất lời: “Chào chị.”
Nghe thấy lời này, Lục Hằng cũng không còn để tâm đến sự thân mật kia nữa.
Anh bước lên trước một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Vãn, giới thiệu: “Chị, đây là Thẩm Khê, bạn gái của em.”
“Thẩm Khê, đây là Lục Vãn, chị gái anh.”
Giới thiệu xong, Lục Vãn vẫn không nói gì.
Ngược lại, người xưa nay vốn ít nói là Thẩm Khê lại chủ động đưa tay ra: “Chào chị.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận