Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:07:19
Chiếc áo ngủ màu đen lập tức bị thấm một mảng nước lớn.
Đó là chiếc áo Lục Hằng mua cho cô.
Sắc mặt Lục Vãn lạnh xuống ngay tức thì: “Tránh ra.”
Giọng cô lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Chu Hoài chau mày khó hiểu: “Em bị sao thế? Từ lúc nghe tin Lục Hằng đi là em đã không bình thường rồi. Sao, không nỡ à?”
“… Mà thật ra, cậu ta cũng coi như biết điều. Chỉ tiếc là không đi sớm hơn một chút.”

12
Những lời đó đã chạm đến giới hạn của Lục Vãn.
Cô lạnh nhạt nói: "Tại sao anh cứ nhằm vào cậu ấy hoài vậy? Cậu ấy là em trai em."
Chu Hoài giận lên: "Anh nhằm vào cậu ta chỗ nào? Anh có nói sai câu nào sao?"
Kết quả dĩ nhiên là một trận cãi vã. Hai người không vui mà chia tay trong im lặng.

Sáng hôm sau.
Lục Hằng được ông nội dỗ dành cho ra ngoài từ sớm.
"Người trẻ thì nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút. Thẩm Khê, nhớ chăm sóc cháu trai ông đấy."
Câu sau là ông nói với Thẩm Khê đang đứng cạnh xe.
Lục Hằng đứng ngập ngừng tại chỗ, hơi lúng túng liếc nhìn Thẩm Khê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=12]

Cô chỉ mở cửa xe, giọng thản nhiên.
"Lên xe đi."
Trước ánh mắt đầy mong chờ của ông nội, Lục Hằng đành lên xe. Cả đoạn đường không ai nói gì, cho đến khi dừng lại ở một công viên.
Vừa xuống xe, Thẩm Khê đưa cho anh một chiếc tai nghe bluetooth.
"Cho cậu."
Lục Hằng thoáng ngẩn người, không hiểu dụng ý, nhưng vẫn nhận lấy. Vừa đeo vào, anh đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng đang giới thiệu các điểm tham quan.
Nói sao nhỉ... ở vài phương diện, Thẩm Khê thật sự rất chu đáo.
Theo lời giới thiệu, Lục Hằng lần lượt đi qua cầu một nhịp, ba nhịp, rồi bảy nhịp… Phong cảnh thật sự tuyệt đẹp.
Những tâm tư nặng nề trong lòng anh dần được buông lơi, toàn tâm cảm nhận vẻ yên bình của thiên nhiên.
Bất chợt, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ mẹ:
【A Hằng, hôm nay con làm gì đấy?】
Lục Hằng định giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh selfie, một bên mặt anh cùng nền nước phía sau. Đúng lúc ấy, Thẩm Khê đưa cho anh một viên kẹo.
“Tách” Tiếng bóc vỏ vang lên.
Khoảnh khắc đó vô tình bị giữ lại trong tấm ảnh nhưng Lục Hằng không nhận ra. Toàn bộ sự chú ý của anh đang đặt trên viên kẹo.
Anh đưa tay nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn."
Kẹo vào miệng, vị ngọt lan ra. Lục Hằng hơi nhướn mày, không ngờ Thẩm Khê lại thích ăn kẹo trái cây.
Anh chụp thêm vài tấm rồi gửi sang cho mẹ.
Chẳng bao lâu, mẹ anh gửi lại một sticker kèm chữ:
Đẹp quá!
Lục Hằng cười khẽ, tắt điện thoại, không nhắn thêm gì nữa.
Ở nơi khác.
Mẹ Lục ngắm nghía từng bức ảnh của con trai, bỗng dưng chú ý đến một tấm có cánh tay của phụ nữ.
Làn da trắng mịn, cánh tay thon gọn, đầu ngón tay đang cầm một viên kẹo bọc giấy màu sặc sỡ.
Có chuyện rồi!
Bà lập tức sáng mắt, gửi tấm ảnh vào nhóm chat gia đình.
【Con trai mẹ có bạn gái rồi! Mọi người xem đi!】
Lục Vãn vừa nhìn thấy bức ảnh, mặt lập tức sa sầm. Từ trong lồng ngực bật ra một tiếng hừ lạnh đầy tức tối.
Cả ngày hôm đó, không khí áp lực quanh Lục Vãn bao trùm cả văn phòng.
Về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, cô liền khựng lại.
Chỉ thấy trong phòng khách, Chu Hoài và mẹ cô cùng ngồi trên ghế sofa, ai cũng mang vẻ mặt khó chịu. Không khí ngột ngạt đến rõ ràng.
Vừa thấy cô, Chu Hoài lập tức đứng dậy phàn nàn.
"Em cuối cùng cũng về rồi. Mẹ nấu cơm trưa dở tệ, tối em nấu được không?"
Vừa đi làm cả ngày về đã mệt, Lục Vãn đành gắng gượng đưa ra giải pháp.
"Không hợp khẩu vị thì thuê người nấu đi."
"Không. Cơm em nấu mới ngon."
Chu Hoài vẫn như mọi khi, chỉ cần cô không đồng ý là anh sẽ lặp đi lặp lại đến khi cô gật đầu mới thôi.
Trong lòng đầy bực bội, Lục Vãn hất tay anh ra, giọng lạnh tanh.
"Anh đã không nấu thì đừng soi mói người khác nấu."
Một câu khiến chiến sự lập tức bùng nổ.
Cả căn biệt thự lại chìm trong không khí căng thẳng.
Kể từ hôm đó, hai người rơi vào giai đoạn chiến tranh lạnh.
Chu Hoài bắt đầu ra khỏi nhà từ sáng sớm, về rất khuya, chẳng biết bận gì. Mà Lục Vãn cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm nữa.
Có lẽ là không chịu nổi nữa, Chu Hoài cuối cùng cũng dịu giọng lại.
"Em này, chúng ta nên đến khách sạn kiểm tra lại quy trình lễ cưới rồi."
Lục Vãn khựng lại một chút rồi khẽ trả lời.
"Ừ."

Bình Luận

0 Thảo luận