Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 28

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:13:43
Còn kết hôn và sinh con... cô càng không muốn chấp nhận.
Chu Hoài hiểu rõ câu trả lời đã nằm trong im lặng.
Thế nhưng, anh ta vẫn hỏi: “Cô quyết định thế nào?”
Cuối cùng, Lục Vãn cũng lên tiếng, giọng khản đặc: “Tôi... tôi cần suy nghĩ thêm.”
Chu Hoài nhíu mày: “Cần bao lâu?”
Cô không đáp.
Hai người ngồi đối diện, một người cúi đầu, một người nhìn chăm chăm.
Năm phút trôi qua trong tĩnh lặng.
Bỗng điện thoại đổ chuông. Là máy của Lục Vãn.
Cô như một con rối bị giật dây, chậm rãi móc điện thoại ra nghe.
Đầu dây bên kia, giọng mẹ cô vang lên đầy sốt ruột: “Con gái à, con cưới Chu Hoài đi.”

29
Như thể bị thứ gì đó đánh thức, thân hình trầm lặng của Lục Vãn khẽ động, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Mẹ, mẹ đừng lo nữa.”
Nói rồi, cô dứt khoát cúp máy.
Lục Vãn không muốn bận tâm thêm nhưng ngay sau đó, một tin nhắn từ mẹ gửi tới trên WeChat:
“Con gái à, một triệu tệ thì nhà mình không có. Chẳng lẽ con muốn chuyện của A Hằng bị tung lên mạng sao?”
Bàn tay cầm điện thoại khẽ siết lại.
Trái tim Lục Vãn như bị một sợi dây kéo căng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=28]

một bên là Lục Hằng, một bên là mong muốn của chính mình.
Nếu cô gật đầu thì giữa cô và Lục Hằng, sẽ không còn gì nữa.
Lục Vãn bật cười tự giễu, đó chẳng phải điều cô luôn cố hướng tới sao?
Nhưng đến khi thực sự đối diện, cảm xúc bị cô chôn giấu bấy lâu lại trỗi dậy mãnh liệt, như cỏ dại mọc tràn trong tim, không cách nào nhổ bỏ.
Ích kỷ mà nghĩ, không kết hôn chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng câu nói đó, cô lại không sao thốt ra nổi.
Có lẽ vì lương tâm, cũng có thể là trốn tránh... cô không rõ, chỉ biết bản thân không nói nên lời.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô lại khinh bỉ chính mình vì đã nảy ra ý nghĩ đó.
Từ bao giờ, cô lại trở thành một người như vậy?
Một kẻ hèn nhát, không dám đối mặt với hiện thực.
Sự giằng xé trong mắt Lục Vãn, Chu Hoài nhìn thấy rõ ràng, tim cũng như bị bóp nghẹt từng nhịp.
Anh ta chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ban đầu, anh ta muốn dùng số tiền trên trời ấy để ép cô đồng ý bắt đầu lại cùng mình.
Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, Chu Hoài bỗng thấy bản thân thật đáng khinh.
Một người phụ nữ đã không còn trái tim dành cho anh ta, giữ lại thì còn có ích gì?
Để cả đời dày vò nhau ư?
Tựa như được bơm vào một luồng tỉnh táo, ánh mắt Chu Hoài dần trở nên sáng rõ.
Anh ta liếc nhìn Lục Vãn vẫn đang chìm trong đấu tranh, không nói một lời, lặng lẽ rời đi.
Đến cả lúc anh ta rời khỏi, Lục Vãn cũng không hề hay biết.
Bầu trời bên ngoài rực nắng, nhưng trong lòng Chu Hoài lại đen kịt một màu.
Anh ta một mình đặt vé qua điện thoại rồi đến thẳng sân bay.
Sau khi kiểm tra hành lý và vé xong, ngay trước lúc tắt nguồn điện thoại, anh ta chụp một tấm ảnh và gửi cho Lục Vãn.
Mọi thứ... ngày mai là kết thúc.
Nam Kinh.
Lục Hằng đang nướng thịt trong sân nhỏ thì nhận được cuộc gọi từ mẹ.
“A Hằng, anh rể con dùng một triệu để ép chị con kết hôn. Chị con cứ không chịu nhưng nếu không chịu thì anh ta sẽ tung chuyện của hai đứa lên mạng...”
Câu nói như một cú đánh mạnh giáng xuống khiến Lục Hằng ngơ ngác.
Anh siết chặt điện thoại, giọng không thể tin nổi: “Thật... thật vậy sao?”
“Dĩ nhiên là thật! A Hằng, chị con nghe lời con, con đi khuyên nó một câu xem sao.”
Trong lòng Lục Hằng rối như tơ vò, nhưng nghe giọng mẹ đầy lo lắng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Thẩm Khê ngồi gần bên cũng nghe được đoạn đối thoại, mày lập tức nhíu chặt.
Cô nhìn Lục Hằng, không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự muốn dính vào chuyện này sao?”
Lục Hằng đang chuẩn bị gọi cho Lục Vãn thì khựng lại.
Anh hít một hơi thật sâu: “Chị ấy là chị em, xét cả tình lẫn lý, em đều nên khuyên.”
Thấy vậy, Thẩm Khê không nói thêm gì nữa.
Lục Hằng hít sâu một lần, gỡ số của Lục Vãn ra khỏi danh sách chặn, rồi nhấn gọi.
Rất lâu sau...

Bình Luận

0 Thảo luận