19
Thái độ nghiêm túc cùng với giọng điệu đầy đương nhiên ấy…
Ai không biết còn tưởng hai người thật sự là một cặp.
Thẩm Khê quá nghiêm túc rồi.
Lục Hằng nghẹn lời một lúc, giọng cũng run nhẹ: “Cũng không cần nghiêm túc đến vậy... chúng ta chỉ là giả làm người yêu thôi.”
Thẩm Khê nghe vậy thì hơi cau mày. Sau đó cô bước đến gần, vóc dáng chỉ thấp hơn anh một cái đầu rưỡi.
Chiều cao của cô... gần như bằng với Lục Vãn.
Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đào hơi nhướng lên, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Nếu không diễn thật một chút, chị ấy sẽ không từ bỏ.”
Chị ấy là ai thì không cần nói cũng hiểu.
Lục Hằng im lặng chốc lát. Thẩm Khê hẳn là đã nhận ra điều gì đó, nếu không cũng chẳng nói vậy.
Nhưng trong đầu Lục Hằng lại vụt qua một ý nghĩ: hôm nay Thẩm Khê nói hơi nhiều thì phải.
Trực giác đàn ông luôn rất chuẩn xác.
Lục Hằng cảm thấy, có lẽ Thẩm Khê có chút cảm tình với anh.
Anh lặng lẽ quan sát cô, muốn tìm ra một chút dấu hiệu... nhưng lại chẳng phát hiện được gì.
Đang định lên tiếng, thì thân hình Thẩm Khê bất chợt áp sát lại, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt phóng đại trước mắt anh.
Khoảng cách cực kỳ gần.
Lục Hằng đồng tử co rút, theo bản năng muốn lui về sau, nhưng lại nghe Thẩm Khê khẽ nói: “Đừng động, chị em đang ở khúc quanh.”
Bước chân lập tức khựng lại.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hằng hiểu ra — từ góc độ phía sau, tư thế này trông giống như...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=19]
đang hôn nhau.
Thẩm Khê muốn Lục Vãn biết điều mà lui bước.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Lục Hằng cũng đã có quyết định. Anh và Lục Vãn... chỉ có thể là chị em, từ nhỏ đến lớn đều nên là như vậy.
Vậy nên, chỉ cần anh thật sự có được hạnh phúc, Lục Vãn nhất định sẽ không nỡ đến quấy rầy.
Lục Hằng quá hiểu tính cách của Lục Vãn, cô không phải người sẽ phá hoại hạnh phúc của người khác.
Một khi đã quyết định làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Anh là một coser, hoàn toàn có khả năng nhập vai tốt.
Nghĩ vậy, lòng anh cũng vững lại. Anh đưa tay lên, định đặt sau gáy Thẩm Khê, ánh mắt quan sát phản ứng của cô. Chỉ cần cô có chút không thoải mái, anh sẽ lập tức dừng lại.
Nhưng không có gì cả.
Thẩm Khê vẫn là vẻ lạnh nhạt, thờ ơ như cũ, như thể không có điều gì trên thế gian này đủ để khiến cô dao động.
Chính điều đó khiến Lục Hằng có chút... muốn trêu ghẹo cô.
Anh không kìm nén nữa, cả người nghiêng hẳn về phía trước, đối mặt kề sát, dùng hơi thở đáp lại: “Vậy thì... thuận theo tự nhiên thôi.”
Khoảng cách giữa môi hai người... gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hàng mi Thẩm Khê khẽ run, nhịp thở trong một thoáng trở nên gấp gáp, nhưng chỉ giây sau đã bị cô khống chế lại.
Đôi đồng tử màu hổ phách bị lông mi che khuất, bên trong là từng vòng gợn sóng bị lay động — nơi Lục Hằng không thể thấy.
Trên người Lục Hằng có một mùi thơm nhè nhẹ rất dễ chịu của hoa chi tử, cô không thấy khó chịu chút nào.
Dưới ánh đèn, hai người ôm nhau, bóng dáng hòa vào nhau in xuống sàn, tạo thành một vệt tối đậm.
Ở khúc quanh, Lục Vãn đứng đó, tay buông bên người siết chặt lại.
Ngọn lửa trong lồng ngực cô cuồn cuộn trào lên.
Cô muốn xông đến kéo họ ra nhưng đôi chân như đeo nghìn cân, không thể nhấc nổi.
Rất lâu sau, cho đến khi hai người kia buông nhau ra rồi cùng nhau vào phòng.
Lục Vãn mới phản ứng kịp, cơn núi lửa trong lòng cô như bùng nổ, cô sải bước đến trước cửa, giơ tay lên “cộc cộc cộc” gõ mạnh.
Ả đàn bà này, chưa kết hôn mà đã dám quyến rũ em trai mình!
Trong lúc gõ cửa, Lục Vãn âm thầm nghĩ như vậy... đúng thế, nó là người nhà của mình, là người nhà thì sao có thể để nó nhảy vào hố lửa chứ?
Theo bản năng, Lục Vãn đã không còn gọi là “em trai” nữa mà dùng từ “người nhà” để thay thế.
Cửa bật mở.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến đồng tử Lục Vãn co lại, chỉ thấy cổ áo của Lục Hằng lộn xộn, dáng vẻ ấy... không cần nói cũng hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận