Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ À, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH SỰ NGHIỆP ĐÂU

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:27:51
Tôi thật sự không thể nghe nổi nữa.
“Hóa ra làm nữ chính sự nghiệp là để hấp dẫn đàn ông sao?”
Mẹ còn chưa kịp đáp thì bố đã quay lại. Ông dịu dàng gọi tôi: “Lâm Lâm, chúng ta về thôi.”
Vừa bước ra khỏi khách sạn, mẹ đã đuổi theo sau.
Khuôn mặt bà vẫn tràn đầy kiêu ngạo, bướng bỉnh.
“Chu Thịnh, giờ thì hối hận đến xanh ruột rồi chứ?”
Bố khẽ thở dài, bất lực: “Cô có biết rốt cuộc là mình thật sự muốn gì không?”
Đúng lúc ấy, một chiếc limousine dài dừng trước cửa khách sạn. Mẹ khẽ nhấc váy bước lên xe, trong mắt toàn là vẻ kiêu ngạo, khinh khỉnh.
“Rất nhanh thôi, anh sẽ hiểu, thả tôi ra là một quyết định ngu xuẩn đến mức nào.”
“Tôi đã nói rồi, sẽ có ngày anh phải khóc lóc cầu xin tôi.”
Tôi mơ hồ nhìn theo ánh đèn xe xa dần, thì thào: “Đây là nữ chính sự nghiệp sao? Nhưng nếu mẹ đã thành công rồi, vì sao vẫn cứ phải khăng khăng muốn bố hối hận?”
Bố lắc đầu: “Lâm Lâm, không có kiểu sống nào thật sự tồn tại chỉ để hoàn thành một khuôn mẫu định sẵn. Làm vậy chỉ khiến người ta lạc mất chính mình.”
“Chỉ có bản lĩnh thật sự được rèn giũa qua mài giũa khắc nghiệt mới có thể nắm được vận mệnh của chính mình.”
7
Bố nói đúng.
Cho dù mẹ có trở thành cấp trên “từ trên trời rơi xuống” của bố thì cũng không thể nắm được t.ử hu.yệ.t trong công việc của ông.
Cốt lõi của dự án là kỹ thuật và khách hàng.
Mà đúng hai thứ này đều nằm trong tay bố.
Mẹ còn chưa kịp hưởng thụ tư thế hiên ngang của “nữ chính sự nghiệp” thì ngay sau lần gây khó dễ đầu tiên, bố đã bình thản đưa ra đơn từ chức.
Thậm chí cả đội dự án của ông cũng đồng loạt xin nghỉ.
Chuyện này khiến hội đồng quản trị chấn động, mẹ bị nghiêm khắc phê bình và xử lý nhưng cũng chẳng thể thay đổi quyết tâm của họ.
Bố nói rằng mọi người vừa có kỹ thuật nghiên cứu, vừa có nguồn khách hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-y-kh-ng-ph-i-l-n-ch-nh-s-nghi-p-u&chuong=6]

Con người đến trung niên rồi thì cũng nên liều một phen, đã đến lúc thử sức khởi nghiệp.
Để tôi khỏi lo lắng, bố đặc biệt trích một phần tiền thưởng trước đây lập thành quỹ giáo dục, gửi riêng vào tài khoản của tôi.
“Khởi nghiệp thì chín phần ch.ết một phần sống, cho dù thất bại, số tiền này cũng đủ để con học hết đại học. Bố có thế nào thì cũng không để việc học của con bị ảnh hưởng.”
Tôi đưa ra bảng điểm top 10 trong khối của mình, trao tận tay ông.
“Bố à, có khi con còn chịu áp lực giỏi hơn bố nghĩ. Dù sau này thất bại, bố già rồi vẫn còn có con đây.”
Chúng tôi nhìn nhau cười.
Ý chí được tôi luyện qua ngàn lần thử thách đủ để đối mặt với giông bão cuộc đời. Cho dù kết quả không hoàn hảo, nhưng tự mình tạo dựng cuộc sống lý tưởng, điều đó thật sự rất ngầu.
Tính cách tôi ngày càng tự tin, cởi mở.
Đứa bé nhút nhát ngày nào giờ đã bắt đầu chủ động đăng ký tham gia các hoạt động trong trường. Có thêm nhiều bạn bè, tôi lại càng chăm chỉ, nỗ lực hơn trong học tập.
Mặt trời đỏ rực nơi chân trời bừng lên, với tư cách là học sinh tiêu biểu, tôi đứng dưới cờ Tổ quốc làm bài phát biểu tổng kết cuối cùng.
“…Không bị giam hãm trong một khuôn mẫu duy nhất, không sợ ngàn lần va đập thử thách.”
Nguồn sức sống căng tràn ấy như cơn mưa mát lành thấm vào phổi, thì ra cuộc sống có thể tràn đầy hy vọng đến vậy.
Đúng lúc tôi tưởng rằng mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo, mẹ lại bất ngờ tìm đến.
Bà hạ thấp cái đầu vốn kiêu ngạo, hiếm hoi trở nên dịu dàng, nhờ tôi khuyên bố quay lại công ty làm việc.
Thấy tôi thờ ơ, sự kiên nhẫn hiếm hoi ấy lập tức sụp đổ, mẹ trở nên sốt ruột.
“Chu Lâm Lâm, mày tưởng Chu Thịnh nhất thời nổi hứng khởi nghiệp thì mày có thể thành con nhà giàu à?”
Trong mắt bà lại ánh lên cái khinh bỉ quen thuộc, một lần nữa làm nhói mắt tôi.
“Chu Thịnh tưởng chỉ dựa vào kỹ thuật là đấu lại được với mấy tập đoàn niêm yết sao? Thật nực cười. Tao khuyên bây giờ là cho chúng mày một con đường sống, nếu không đến lúc bố mày ôm đống nợ thì tụi bay lấy gì mà trả?”

Bình Luận

0 Thảo luận