Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ À, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH SỰ NGHIỆP ĐÂU

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:26:29
Ngày bố mẹ ly hôn, tôi không đi theo mẹ. Bà một mình kéo theo tám cái vali rời khỏi nhà.
“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa.”
“Được thôi, các người cứ chờ đấy! Ly hôn xong tôi sẽ trở thành nữ chính sự nghiệp. Đến lúc ấy, các người sẽ được chứng kiến màn ‘truy thê, truy mẹ, hỏa táng tràng’ cho mà xem!”
Trên màn hình, bình luận cũng bắt đầu dồn dập:
【Làm tốt lắm! Nữ chính sự nghiệp thì phải độc thân chứ!】
【Thời nay còn ai ngày ngày ở nhà trông con nữa đâu?】
【Ngồi chờ nữ chính nghịch tập nơi công sở, sự nghiệp tình cảm đều viên mãn! Đến lúc đó ông chồng cũ cứ việc hối hận đi~】
Tôi và bố liếc nhìn nhau.
Ơ… nhưng mà mẹ tôi đã hơn mười năm không đi làm rồi, bà định nghịch tập kiểu gì chứ?
Hơn nữa, sao tất cả mọi người chỉ quan tâm đến việc tôi với bố có hối hận hay không vậy?!
1
Khi bố về đến nhà, chiếc đồng hồ treo tường vừa điểm mười hai giờ.
Thấy tôi ngồi trước bàn với gương mặt mệt mỏi, còn mẹ thì giận dữ ngồi bên cạnh, bố thoáng sững sờ.
“Chuyện gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-y-kh-ng-ph-i-l-n-ch-nh-s-nghi-p-u&chuong=1]

Lâm Lâm buồn ngủ đến thế rồi, sao hai người vẫn chưa đi nghỉ…”
Mẹ lạnh lùng cắt ngang: “Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Ngẩn ra một thoáng, cuối cùng bố mới sực nhớ. “Sao anh lại quên được, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
Ông vội vàng xin lỗi: “Là anh sai. Dạo này công tác bận quá, đầu óc rối bời. Ngày mai anh sẽ bù cho em, được không?”
Quầng thâm dưới mắt bố càng rõ, ánh nhìn cũng chẳng giấu nổi vẻ mệt nhọc.
Trước đó ông từng nói mình đang theo một dự án rất quan trọng. Nếu thành công, chỉ riêng tiền thưởng cũng đủ cải thiện lớn kinh tế gia đình, chưa kể còn có cơ hội thăng chức tăng lương. Vì thế suốt hai tháng nay, ngày nào ông cũng làm đến khuya mới về.
Mẹ run giọng: “Những chuyện đã lỡ, có thể bù đắp được sao? Dù chỉ lệch một phút, chúng ta cũng không thể quay về ngày hôm qua. Năm xưa chính anh nói sẽ mãi yêu em, vậy mà giờ ngay cả ngày quan trọng thế này anh cũng quên. Anh đã chán ghét ngôi nhà này, chán ghét cả em rồi, đúng không?”
“Em đã ngồi chờ suốt một ngày, từng phút từng giây mong anh mở cửa bước vào. Vậy mà đến tận mười hai giờ, thứ em nhận được vẫn chỉ là thất vọng.”
Bố bất lực đưa tay day ấn đường. “Em có thể trực tiếp nói với anh, đâu cần phải chờ cả ngày như thế. Hơn nữa, Lâm Lâm lẽ ra phải đi ngủ từ lâu rồi…”
Mẹ bất ngờ hét lên, bật dậy khỏi ghế. “Em cố tình để con thấy rõ nó có một người cha vô trách nhiệm thế nào! Anh đã chẳng buồn quan tâm đến mẹ con em, thì em cũng không cần phải giữ thể diện làm cha cho anh nữa!”
“Tháng trước sinh nhật em, anh tặng một món quà qua loa là xong. Hôm nay kỷ niệm ngày cưới, anh thậm chí còn quên. Anh bận công việc thật, hay chỉ lấy công việc làm cái cớ để trốn tránh gia đình? Nhiều lúc em hận chính mình, rõ ràng biết anh đã hết yêu mà vẫn nuôi hy vọng hão huyền.”
Bố khẽ nhíu mày, trong ánh mắt mệt mỏi thoáng ánh lên một tia lạnh lẽo. “Hứa Hân Nhiên, anh phải nhắc lại cho em nhớ, từ trước đến nay, chính anh mới là người giữ thể diện làm mẹ cho em trước mặt con.”
“Nếu anh không liều mạng làm việc thì lấy gì trả đống nợ kia? Đừng quên, món nợ ấy từ đâu mà ra.”
Khoảnh khắc ấy, mẹ như con mèo bị giẫm phải đuôi, bà lập tức xụi lơ, ngồi gục xuống ghế sô-pha.
Không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Trước mặt tôi, cuối cùng họ cũng đạt đến một sự ăn ý ngầm là không tranh cãi nữa. Nhưng dù sao việc đó cũng chẳng cần.
Bởi ngay trong đêm cãi vã ấy, từng câu từng chữ đã in hằn vào tim tôi.
Mẹ từng bị lừ.a một triệu trong vụ lừ.a đả.o qua điện thoại, trong đó phần lớn là vay nặng lãi trên mạng. Chỉ sau một đêm, gia đình tôi từ êm ấm hạnh phúc rơi thẳng xuống cảnh túng thiếu chật vật.
Cũng từ ngày đó, bố bắt đầu trở nên bận rộn khác thường. Công tác hay làm thêm vất vả thế nào ông cũng giành lấy, chỉ để kiếm thêm chút phụ cấp và tiền tăng ca mỗi tháng.
Họ tưởng tôi chẳng biết gì, nhưng nghèo khó cũng giống như cơn ho, làm sao giấu được. Huống chi tôi đã mười ba tuổi, trưởng thành và hiểu chuyện hơn họ tưởng nhiều.
Mẹ chậm rãi nói, giọng bình thản đến lạnh lùng: “Anh từng hứa, cho dù em gây sai lầm lớn đến đâu anh cũng sẽ giúp em giải quyết. Giờ thì anh hối hận rồi đúng không? Nên mới ngày càng lạnh nhạt với em như thế.”
“Đợi đến khi thất vọng tích đủ thì nên rời đi thôi. Em sẽ không còn mong chờ tình yêu của anh nữa. Chúng ta ly hôn đi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của bố, mẹ quay sang nhìn tôi. “Em có thể không cần gì cả, nhưng quyền nuôi dưỡng Lâm Lâm phải thuộc về em.”
“Lâm Lâm, đi với mẹ nhé.”

Bình Luận

0 Thảo luận