Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ À, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH SỰ NGHIỆP ĐÂU

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:28:43
“Mày thì biết gì.” Trong đôi mắt giận dữ của mẹ thoáng qua một tầng hoang mang mờ nhạt.
“Mẹ, bây giờ vẫn còn kịp. Thả con ra đi, mẹ đang phạm tội đó.”
“Không, tao đã đi đến bước này thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở. Tao phải trở thành nữ chính sự nghiệp, tao phải giẫm lên những kẻ từng phụ tao dưới chân! Tao phải đứng trên đỉnh cao, để các người cả đời sống trong hối hận…”
Tôi không còn nhìn mẹ tiếp tục điên cuồng nữa, trong lòng chỉ thầm nhủ: Có lẽ, sắp đến rồi…
11
Khi cảnh sát phá cửa xông vào, tôi nhìn thấy bố vội vã lao đến.
Chỉ một đêm thôi, ông dường như đã già đi mười tuổi. Nhìn tôi yếu ớt nằm đó, ông đau lòng đến mức nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Lâm Lâm, may mà con kịp gửi định vị cho bố qua đồng hồ, nhờ vậy bố mới cùng cảnh sát tìm được đến đây. Sao cô ta có thể nhẫn tâm đến thế… Nếu con có mệnh hệ gì, bố biết phải sống sao đây…”
Chúng tôi ôm chặt nhau khóc nức nở, như thể chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã cùng trải qua cả một đời dài đằng đẵng.
Cảnh sát vào cuộc rất nhanh, nhưng kết quả điều tra còn phức tạp hơn tôi tưởng.
Thì ra, người lái xe gây tai nạn lại chính là kẻ do mẹ thuê. Công việc thất bại khiến bà ngày càng bất an, để nhanh chóng leo lên vị trí cao hơn, bà đã bất chấp tất cả.
Ban đầu, kế hoạch của bà là khi tai nạn xảy ra sẽ lập tức xông vào, đóng vai “anh hùng cứu mỹ thiếu”, ra tay giải cứu Cố Thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-y-kh-ng-ph-i-l-n-ch-nh-s-nghi-p-u&chuong=10]

Thế nhưng, vào giây phút sinh tử, nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí, khiến bà rụt tay lại.
Cố Thần mất máu quá nhiều, mạng sống cận kề cái ch.ết.
Để cứu vãn tình thế, cũng để lập thêm công lao, khi biết cả Cố Thần và tôi đều mang nhóm máu hiếm RH âm — thứ máu hiếm như “máu gấu trúc”, bà liền nảy ra kế hoạch độc ác này.
Nhưng mẹ đâu ngờ, ngay từ lúc thấy bà xuất hiện ở cửa đêm hôm ấy, tôi đã linh cảm có điều bất ổn.
Bà càng không biết, từ trước đến nay tôi vốn chưa từng thích uống canh sườn hầm bắp.
Một lớp vỏ bọc mong manh, một màn kịch vụng về, rốt cuộc chỉ khiến tất cả thêm chua xót và nực cười.
Trong thất vọng, tôi lập tức gửi tin nhắn cầu cứu cho bố.
May thay, cuối cùng hiểm cảnh cũng qua.
Mẹ bị tuyên án mười năm tù giam vì tội thuê người gây thương tích. Từ nay về sau, bà chỉ còn có thể trong song sắt mà day dứt, ăn năn với những lỗi lầm của chính mình.
12
Khi bố khai trương chi nhánh đầu tiên, tôi cuối cùng cũng nhận được giấy báo trúng tuyển vào ngôi trường đại học mơ ước.
Những năm tháng ấy, tôi và bố đều không ngừng nỗ lực cho mục tiêu riêng của mình, cuộc sống cũng dần khởi sắc.
Khi tôi giành được một giải thưởng văn học có giá trị cao trong thời gian học đại học, phóng viên đã phỏng vấn: “Phần lớn tác phẩm của cô đều xoay quanh đề tài nữ giới phấn đấu vươn lên. Cư dân mạng còn đùa rằng cô chính là nữ chính sự nghiệp ngoài đời thực. Xin hỏi, bản thân cô nhìn nhận thế nào về danh xưng này?”
Tôi chợt nhớ đến quãng ký ức xa xăm ấy, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
“Phụ nữ không nên bị gắn bất kỳ nhãn mác nào. Chúng ta có thể kiên cường, cũng có thể yếu mềm, có thể dũng cảm, cũng có thể bối rối… Dù là thế nào đi nữa, chỉ có chính tôi mới có quyền định nghĩa bản thân mình.”
“Cuộc sống thực có lẽ không quá nhiều biến cố oanh liệt, nhưng trong kiếp nhân sinh bình thường, mỗi người đều có thể trở thành nữ chính của chính đời mình.”
Một bông hoa không nhất thiết phải là đóa hồng, nó có thể là bất kỳ sắc xanh tươi nào trong muôn vàn cảnh sắc của thế gian.
Giữa hàng triệu người, hãy nở rộ thành phiên bản chân thật của chính mình.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận