Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ À, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NỮ CHÍNH SỰ NGHIỆP ĐÂU

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:26:59
3
Mẹ sững người, không thể tin nổi.
Lúc này, màn hình cũng bắt đầu bùng nổ tranh cãi.
【Chuyện gì thế này, sao con bé lại thành vong ân bội nghĩa rồi? Nó chẳng phải luôn khao khát được mẹ chú ý sao?】
【Đúng vậy, cho dù nữ chính của chúng ta có con thì vẫn sống cho bản thân. Vì giữ dáng nên chưa bao giờ ngừng tập gym, yoga, chăm sóc sắc đẹp. Một người mẹ vừa xinh đẹp vừa khí chất thế này vốn dĩ là sự tồn tại con bé không bao giờ với tới.】
【Lạ thật, rõ ràng nó rất muốn ở bên mẹ, để làm mẹ vui mà còn chuẩn bị quà nhân dịp kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ. Sao bây giờ lại đột nhiên chọn bố?】
Nhìn những dòng chữ trước mắt, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Thì ra nữ chính là hình mẫu người phụ nữ thời đại mới, không để con cái trói buộc, chỉ lo sinh chứ không lo nuôi.
Thế nên từ nhỏ đến lớn đều là bà chăm sóc tôi, còn mẹ chỉ việc xinh đẹp rạng ngời.
Trong ký ức của tôi, dường như mẹ chưa từng dịu dàng vỗ về ru tôi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-y-kh-ng-ph-i-l-n-ch-nh-s-nghi-p-u&chuong=3]

Bà nói nằm chung giường sẽ ảnh hưởng đến “giấc ngủ làm đẹp”, khiến da dẻ trở nên xấu xí.
Họp phụ huynh mẹ chưa bao giờ tham dự, thành tích học tập của tôi như nào bà cũng chẳng đoái hoài.
Mẹ nói lo lắng nhiều sẽ mau già, những chuyện ấy nên để bố toàn quyền lo liệu.
Ngay cả khi tôi đã mười ba tuổi, mẹ cũng chưa từng quan tâm tôi có cần chú ý gì khi bắt đầu kỳ ki.nh ngu.yệt hay một cô bé nên đối diện thế nào với giai đoạn này.
Sự thiếu vắng của tình mẫu tử càng khiến tôi khát khao ánh mắt bà có thể dừng lại trên tôi dù chỉ một chút.
Tôi siết chặt trong tay chiếc huy chương giải Nhất toàn thành phố môn Tập làm văn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Đó là bài văn với chủ đề về mẹ, nơi tôi đã gửi gắm nỗi nhớ thương và niềm khát khao chưa từng nguôi, biến nó thành một tác phẩm đầy chân tình.
Tôi từng muốn lấy nó làm quà, để nói với mẹ rằng tôi yêu bà nhiều đến nhường nào.
Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng đã nhìn rõ sự thật mà bản thân vẫn không muốn thừa nhận.
Thì ra, không phải bậc cha mẹ nào cũng yêu thương con cái.
Lúc này, mẹ hơi mím môi, lại khôi phục dáng vẻ bướng bỉnh và kiêu ngạo như trước.
“Đã chọn rồi thì mẹ cũng không còn gì để nói. Bao năm nay mẹ vì gia đình này mà trả giá, cuối cùng lại hóa thành một trò cười. Thôi vậy, tài sản trong nhà mẹ không cần một xu, cũng xem như cho hai người chút thể diện cuối cùng.”
Màn hình tràn ngập cảm khái:
【Không hổ là nữ chính của chúng ta, ngay cả lúc rời đi cũng ngẩng cao đầu thế này.】
【Chỉ có sự quyết tuyệt dứt khoát, ra đi tay trắng như thế mới là tấm gương cho phụ nữ chúng ta!】
【Chị thật ngầu, nam chính giờ hẳn là hối hận lắm. Đi đâu tìm được người phụ nữ có cốt cách như vậy chứ.】
Nhưng bố lại bất ngờ bật cười khẩy.
“Trong nhà còn tài sản gì nữa đâu. Nếu muốn, cô cứ mang theo nốt số nợ còn lại đi.”
Sắc mặt mẹ lập tức biến đổi, bà không nói thêm lời nào, như thể sợ bị vướng vào món nợ kia nên cứ vội vàng thu dọn đồ đạc.
Trong phòng thay đồ, quần áo bốn mùa nhiều đến mức dọn mãi không xong. Cho đến khi trăng treo lơ lửng trên cao, mẹ mới kéo theo bảy chiếc vali nặng nề rời khỏi nhà.
“Rồi anh sẽ hối hận, đến lúc đó đừng có khóc lóc cầu xin tôi quay lại.”
Nhìn bóng dáng mẹ ngẩng cao đầu bước đi, tôi rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ, chỉ cần vứt bỏ gia đình là có thể thăng hoa trở thành nữ chính sao?
Một người hơn mười năm chưa từng đi làm như mẹ, rốt cuộc sẽ quay lại chốn công sở thế nào để rồi trở thành một nữ chính vừa xinh đẹp vừa khí chất, cao cao tại thượng đây?
4
Sau khi mẹ rời đi, chúng tôi lại trở về cuộc sống yên bình như trước.
Chỉ là thỉnh thoảng bố vẫn ngẩn ngơ nhìn chiếc áo sơ mi hồng nhàu nhĩ kia.
Màn hình trước mắt bắt đầu hả hê chế giễu.
【Cuối cùng cũng hối hận rồi. Chiếc áo này vốn là nữ chính mua cho anh ta, lần nào cũng cẩn thận là lượt thẳng thớm.】
【Chỉ khi nữ chính rời đi hoàn toàn, tra nam mới phát hiện tình yêu của cô ấy đã sớm len lỏi vào từng chi tiết trong cuộc sống của anh ta.】
【Giờ thì biết mình không thể rời xa nữ chính rồi chứ gì. Chỉ có nước lao vào con đường “truy thê hỏa táng tràng” thôi!】
Tôi ôm chiếc cặp cũ kỹ bước lại, nhìn khóa kéo đã hỏng vì dùng quá lâu mà khẽ thở dài.
Màn hình tiếp tục tràn ngập những lời mỉa mai vô tội vạ.
【Con nhỏ vong ân bội nghĩa kia giờ cũng nhận ra mẹ quan trọng với mình thế nào rồi. Cái cặp này cũng là nữ chính mua cho nó, còn cố tình chọn loại to hơn một số để dùng được lâu hơn. Nữ chính chu đáo thế mà lại bị hai bố con họ đối xử thế này, thật khiến người ta đau lòng.】

Bình Luận

0 Thảo luận