2
Tôi sững sờ đứng đó, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng hốt như rơi vào cơn ác mộng, vừa sợ hãi vừa bất lực.
Lời an ủi còn chưa kịp nói ra, trên không trung bỗng xuất hiện những dòng chữ kỳ lạ.
【Chiêu này của nữ chính thật tuyệt, chỉ cần nắm chặt con gái trong tay thì có thể vĩnh viễn khống chế được tra nam.】
【Chẳng bao lâu nữa, nam chính sẽ phát hiện nữ chính sau khi quay lại chốn công sở đã trở thành sự một sự tồn tại không thể với tới. Thật muốn xem cảnh anh ta mất đi gia đình và con gái rồi khóc lóc thảm thiết ha ha ha.】
【Ngồi chờ ngày tra nam hối hận. Rõ ràng là chán ngấy rồi còn không chịu thừa nhận. Đến cuối cùng thấy nữ chính độc lập kiên cường, chẳng phải vẫn sẽ thành màn truy thê hỏa tá tràng sao. Nhưng nữ chính của chúng ta tuyệt đối sẽ làm con bò nhai lại đâu!】
Những dòng chữ kia liên tục cuộn hiện trước mắt, khiến tôi rốt cuộc cũng hiểu ra sự thật quái lạ này.
Thì ra mẹ là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết truy thê, mà tôi chính là mắt xích quan trọng nhất để mẹ nắm giữ nam chính.
Thế nhưng tôi không hiểu, tại sao họ đều nói bố là tra nam? Bố rốt cuộc đã làm sai điều gì?
“Lâm Lâm, theo mẹ đi. Chúng ta không cần dựa vào ai cũng có thể sống tốt.”
Mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ánh mắt mang theo sự quyết tuyệt như là anh hùng bước lên trên đoạn đầu đài.
Nước mắt tôi không kìm được trào ra nơi khóe mắt.
“Mẹ… không ly hôn được không? Bố, bố mau khuyên mẹ đi…”
Tôi không muốn mất đi ai trong hai người cả. Dù hiện tại bố tiền đồ rộng mở, hay sau này mẹ thật sự trở thành nữ chính sự nghiệp, điều tôi thực sự khát vọng chỉ là gia đình ba người có thể cùng nhau sống yên bình.
Bố khẽ thở dài.
“Không trả lời tin nhắn kịp thời là không yêu em, quà sinh nhật em không thích cũng là không yêu em, ngay cả khi không lập tức khen món ăn em nấu cũng thành không yêu em… Nhiều khi anh thật sự muốn biết, rốt cuộc thế nào mới được gọi là yêu em.”
“Chúng ta không phải đôi tình nhân tuổi hai mươi đang say đắm, mà là cặp vợ chồng đang cùng gánh vác cuộc sống. Nếu em kiên quyết muốn ly hôn, anh có thể đồng ý, nhưng quyền nuôi dưỡng Lâm Lâm phải thuộc về anh.”
Phản ứng đột ngột của bố hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-y-kh-ng-ph-i-l-n-ch-nh-s-nghi-p-u&chuong=2]
Sau khoảnh khắc ngẩn người, mẹ càng trở nên quyết liệt hơn.
“Lâm Lâm, con tự mình quyết định đi.”
Tôi mờ mịt nhìn hai người, trái tim như bị một bàn tay khổng lồ siết chặt đau đến nghẹt thở.
Đúng lúc này, những dòng chữ kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
【Đương nhiên phải chọn mẹ rồi, nếu không thì nữ chính sự nghiệp của chúng ta lấy đâu ra tiền nuôi con để đổi lấy khoản vốn khởi đầu.】
【Còn do dự gì nữa? Bao nhiêu năm mẹ nuôi mày uổng phí sao? Không theo mẹ thì làm sao để tên bố tra nam kia nếm trải nỗi đau mất con?】
【Chỉ nghĩ đến cảnh sau này con nhóc này còn một mực bênh vực thằng bố tra nam kia là tao đã tức rồi. Nếu không phải vì muốn khống chế tra nam thì nữ chính của chúng ta đã chẳng cần bị con cái trói buộc, vậy mà lại bốc trúng ngay nó.】
【Chẳng trách về sau nữ chính lựa chọn tiền đồ mà bỏ rơi con gái. Chỉ nhìn dáng vẻ do dự này cũng biết là một con bạch nhãn lang chính hiệu. Cuối cùng ch.ết đi cũng đáng đời!】
Tôi ch.ết lặng trước những dòng chữ hiện ra.
Nhìn người mẹ thường ngày vốn luôn thờ ơ với tôi giờ đây lại bộc lộ ánh mắt nóng bỏng đầy mong chờ, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác mâu thuẫn khó tả.
Lẽ nào, không bị tình thân trói buộc, chỉ nghĩ cho bản thân mình mới là nữ chính sự nghiệp?
Lẽ nào, vất vả gánh vác kinh tế gia đình, không có nhiều thời gian bầu bạn với mẹ, như vậy chính là tra nam?
Và lẽ nào, chỉ vì tôi không lập tức chọn mẹ mà trở thành bạch nhãn lang?
Thậm chí, sau này tôi ch.ết đi cũng là đáng kiếp…
Cái ác ý như đến từ vực sâu ấy khiến tôi lạnh buốt sống lưng. Ngẩng đầu, tôi thoáng thấy trong ánh mắt quyết liệt của mẹ chợt lóe lên một tia chán ghét khó nhận ra, tim tôi chợt thắt lại.
“Bố, con muốn đi với bố.”
Khi thấy tôi bước đến bên bố, mẹ vội vàng lên tiếng, giọng đầy sốt ruột.
“Con nói gì vậy? Anh ta thì có lúc nào rảnh rỗi mà chăm con, chỉ có theo mẹ, con mới có thể trưởng thành thành nữ chính sự nghiệp làm chủ cuộc đời mình. Giống như mẹ, không bị hôn nhân trói buộc, dũng cảm là chính mình.”
Tôi khẽ thở dài một hơi.
“Mẹ, bình thường mẹ cũng đâu có thời gian chăm sóc con. Chẳng phải đều là bà nội nuôi con lớn sao?”
“Hơn nữa, nếu không có gánh nặng là con, con tin mẹ nhất định sẽ bay cao hơn, trở thành nữ chính sự nghiệp thật sự.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận