Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:18:01
10

Sắc mặt Diệp Yểu lúc xanh lúc đỏ: “Ta từ nhỏ đã yêu sách nên có chút hiểu biết về thư tịch.”

Giang Viễn Hạc vung tay ngắt lời: “Không cần nói với ta về ngươi. Vừa rồi Công chúa đã nói cuốn sách đó không phải của nàng, ta là người thô kệch, chẳng hiểu nổi nhưng Tạ công tử lại cứ khăng khăng nhận là sách của mình, chẳng rõ là vì sao? Có điều nghĩ lại, Tạ công tử tất có sự suy xét theo lẽ quân tử. Còn ta, chỉ là võ tướng, đầu óc đơn giản, không nghĩ được xa thế nhưng truy ra một cung nữ thì vẫn làm được.”

Y nhếch môi cười với mọi người, không hề mang theo chút thân thiện: “Chỉ là thủ đoạn trong quân doanh, không được nhẹ nhàng như ở Kinh thành.”

Những người có mặt đều là công tử tiểu thư có thân phận tôn quý, nghe ra ý đe dọa trong lời Giang Viễn Hạc, đã bắt đầu tỏ vẻ bất mãn.

“Giang Tướng quân định coi chúng ta là tội phạm mà thẩm tra hay sao?”

“Ta không phải binh sĩ trong quân, e rằng Giang Tướng quân cũng chẳng có quyền tra hỏi.”

“Kinh thành không phải biên cương, Tướng quân vẫn nên thu lại uy phong thì hơn.”

Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=8]


Ta bước ra từ sau lưng Giang Viễn Hạc , nhẹ nhàng đặt đóa hoa vừa hái vào tay hắn: “Không cần Giang Tướng quân nhọc lòng.”

Ta cho người khiêng ghế đến, thong thả ngồi xuống rồi mới cất lời: “Chư vị có điều chưa biết, hương liệu dùng trong Trường Lạc Điện đều là chế riêng, một khi bám vào thì trong ngày không thể tan. Vừa rồi cung nữ kia đã dính hương từ người ta, là thật hay giả chỉ cần ngửi qua là rõ. Nếu Diệp cô nương không tin trên đời có cung nữ ấy, chi bằng bẩm lại với Trưởng Công chúa, mời người triệu toàn bộ nội nhân ra đối chứng, chẳng phải sẽ ngay lập tức rõ ràng sao?”

Thủ đoạn vụng về thế này, ta không cam lòng cứ thế nuốt thiệt.

Ánh mắt ta chậm rãi quét qua từng người, dò xét phản ứng.

Giang Viễn Hạc gật đầu tán thành, Tạ Lan thì như trút được gánh nặng.

Kẻ bực bội có, kẻ thờ ơ cũng có, kẻ hoảng loạn thì đã lộ rõ trên mặt.

“Không biết Diệp cô nương thấy sao?”

Ta hỏi Diệp Yểu. Nàng ta chớp mắt, môi mấp máy hai lượt mới đáp: “Như thế e là quá kinh động, sẽ làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Trưởng Công chúa.”

Ta nâng tay đặt lên tay vịn ghế, khẽ nghiêng người nhìn nàng ta, nửa cười nửa không: “Ý của Diệp cô nương là thanh danh của bản cung bị bôi nhọ cũng chỉ là chuyện nhỏ sao?”

Diệp Yểu cắn chặt môi dưới.

Ta thoáng thấy tò mò. Không biết Tạ Lan từng nhắc đến ta trước mặt nàng ta thế nào mà lại khiến nàng ta tưởng rằng ta sẽ là người im lặng chịu đựng?

Ta khẽ gật đầu ra hiệu cho cung nữ đi mời cô mẫu đến.

Trong lúc chờ đợi, ta thong thả nói thêm: “Đi nhanh một chút. Loại hương ấy gặp nước thì trôi, nếu người kia đã thay y phục và bỏ bộ cũ xuống nước, e rằng không dễ điều tra.”

Tiết trời oi bức, ai nấy bắt đầu bồn chồn. Ta ngồi dưới bóng cây, yên lặng quan sát từng biểu cảm trên mặt bọn họ.

Khi mọi người dường như sắp hết kiên nhẫn, rốt cuộc cũng có người từ ngoại viện bước vào.

Nhưng không phải là hoàng cô mẫu.

Một hắc y nhân xuất hiện, ném mạnh một người vào khoảng đất trống, cả người lẫn y phục đều nhếch nhác, áo ngoài ướt sũng, thân thể run rẩy như chim cút gặp tuyết, không dám ngẩng đầu.

Hắc y nhân cũng lặng lẽ rời đi.

Ta chống cằm, nhìn người dưới đất một lúc rồi đưa mắt quét sang mọi người:

“Các vị nhìn xem, đây là người của ai?”

11

Khi bị Tạ Lan và Diệp Yểu nghi ngờ, ta đã ra hiệu cho ám vệ lập tức đuổi theo thị nữ kia.

Mùi hương chỉ là cái cớ che mắt, điều ta muốn, là chờ có kẻ luống cuống mà để lộ sơ hở.

Ám vệ rất nhanh đã bắt được thị nữ đang lén thiêu hủy y phục. Nhưng ta không để nàng ta lập tức lộ diện.

Những người được mời tham dự yến tiệc hôm nay đều là nhân tài được các gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, ai nấy đều là kẻ tâm tư tinh tế. Chỉ khi bọn họ xôn xao dao động nhất, phản ứng trút giận vào hung thủ mới mạnh mẽ nhất.

Thị nữ của ta đều có võ công. Nàng ấy nâng mặt kẻ kia lên, không chút khách khí mà ép buộc đưa mặt nàng ta ra trước mặt mọi người: “Các vị công tử tiểu thư, thử xem người này có quen mắt không?”

Quả nhiên, những ai nhận ra, ánh mắt đều không hẹn mà cùng rơi xuống một người Diệp Yểu, sắc mặt nàng ta trắng bệch.

Một vị tiểu thư tính tình thẳng thắn lên tiếng: “Diệp tiểu thư, ta thấy nha hoàn này trông khá giống thị nữ ngươi dẫn theo hôm nay. Thị nữ của ngươi đâu rồi?”

Diệp Yểu trông có vẻ vẫn cố giữ bình tĩnh nhưng tay nàng ta đã siết chặt ống tay áo, run rẩy không ngừng.

Có kẻ cười cợt tiếp lời: “Giống đến thế mà Diệp tiểu thư còn không dám nhận?”

“Diệp tiểu thư là tài nữ, nha hoàn cũng mang hương thơm ngát. Khác hẳn đám tiểu nha đầu nhà ta, chỉ biết há mồm ăn.”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận