Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:15:59
4

Vọng Nguyệt Lâu vốn là nơi hoàng huynh và Tạ Lan từng đưa ta đến.

Khi ấy, hai người họ đàm luận về bài giảng Thái phó giao cho, còn ta thì mải mê nếm thử những món ngon ngoài cung.

Lần này, chỉ có một mình ta.

R/ư/ợ/u quá cay, ta chỉ uống một ngụm đã không sao nuốt nổi.

Nghe nói một trận say có thể giải hết sầu muộn.

Ta ôm lấy vò r/u/o/u mà khóc, đến cả việc mua say cũng chẳng làm được cho ra hồn.

Hết lần này đến lần khác, ta tự nhủ trong lòng Tạ Lan không cần ta, ta cũng sẽ không chọn y.

Chỉ cần say một trận, là có thể buông bỏ được y.

Ta khuyên nhủ chính mình, lại nhấp một ngụm r/u/o/u rồi chau mày mà nuốt xuống.

[Tiểu Công chúa không biết uống thì đừng cố. Nhân duyên trời định, cưỡng cầu cũng chẳng có kết cục tốt.]

[Chẳng lẽ nàng vẫn định chọn Tạ Lan nữa ư? Nhìn tiểu Tướng quân nhà ta xem, chạy mười vòng quanh thao trường sau khi hồi cung, khoé môi cứ nhếch lên mãi không hạ, cứ ngỡ Công chúa đã để mắt tới hắn rồi.]

[Ai mà biết được? Với tính cách Công chúa, chẳng chừng còn định ép buộc Tạ Lan yêu mình. Dù là dưa ngọt hay dưa đắng, hái xuống rồi cũng thành dưa của nàng.]

Bọn họ dựa vào đâu mà suy đoán ta như thế?

“Ta mới không chọn Tạ Lan!”

Ta không nhịn được mà bật thốt thành tiếng.

Không khí chững lại một nhịp rồi những lời kia càng hỗn loạn hơn:

[Nàng có thể thấy được bình luận trong không trung sao?]

[Say rồi? Chắc là nhảm gì đó thôi…]

[Ám vệ chỉ phụ trách bảo vệ, quyết định của chủ nhân không được can thiệp. Lẽ nào Công chúa định qua đêm ở ngoài cung?]

[Giang Viễn Hạc bị binh sĩ lôi tới đây ăn uống, phải làm sao cho hắn thấy được Công chúa, gấp, gấp!]

Giang Viễn Hạc thì liên quan gì đến ta? Vì sao nhất định phải để hắn thấy ta?

Ta không kiên nhẫn nữa, khép mắt lại, mặc kệ những dòng chữ đang nhảy múa trên không.

Chợt có tiếng gõ cửa.

Ta không để ý.

Tiếng gõ ngừng một lát rồi lại vang lên.

Ta vung tay, ném thẳng một chén r/u/o/u về phía cửa: “Ồn ào cái gì!”

Chén vỡ tan, cánh cửa cũng bị đẩy ra.

Một thân ảnh cao lớn chắn ngay lối vào, Giang Viễn Hạc quay người rồi đuổi các binh sĩ theo sau.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=3]


Hắn bước vào, ngồi xuống bên cạnh ta: “Công chúa đã say rồi sao?”

Ta ngoảnh mặt sang chỗ khác: “Không say, chỉ uống hai ngụm.”

“Thần đưa Công chúa hồi cung.”

Ta nhìn hắn, thấy hắn nâng tay lên như định làm gì đó nhưng rồi lại rút về, rút từ trong lòng ra một chiếc khăn tay đưa cho ta.

Khăn trắng tinh, không vẽ không thêu.

Ta không nhận lấy, chỉ xuyên qua màn lệ mà lặng lẽ quan sát hắn.

Hắn từng dãi gió dầm sương nơi biên ải, làn da không trắng như Tạ Lan, thân hình lại rắn rỏi hơn nhiều.

Trên người Tạ Lan luôn mang theo hương trầm nhè nhẹ, còn người trước mặt không có hương thơm mà lại mang mùi của nắng, giống như chăn được phơi khô, như cỏ bị mặt trời thiêu cháy. Không khó chịu. Có lẽ hắn vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm.

Ta vươn tay, khẽ chạm vào đuôi tóc hắn.

Cả người hắn cứng lại, trừng mắt nhìn ta mà không nhúc nhích.

Ta chợt nhớ đến những lời trong không trung về Giang Viễn Hạc, những lời mơ hồ chẳng mấy hiểu rõ.

Hắn đúng là tràn đầy sức mạnh nhưng như vậy thì sao? Việc đó thì liên quan gì đến ta?

Ta cúi người xuống, tiến sát lại, không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt hắn.

“Ngươi muốn làm Phò mã của ta không?”

Yết hầu nơi cổ hắn khẽ động nhưng ánh mắt kiên định, chẳng hề do dự, hắn gật đầu thật mạnh: “Muốn.”

Ta cong mắt mỉm cười: “Vậy đưa ta hồi cung.”

5

Ta không có ấn tượng gì sâu sắc với Giang Viễn Hạc, con cháu quan lại trong triều vốn đông đúc, những kẻ xuất chúng thì lại càng nhiều không đếm xuể. Huống chi hắn đã theo phụ thân ra biên ải từ khi mới mười tuổi, chẳng mấy khi lộ diện trong Kinh thành.

Nhưng nghĩ kỹ thì, trong ký ức ta lại đột nhiên hiện lên hình ảnh một người to lớn như bức tường.

Hắn lao thẳng vào người ta, khiến ta đau đến phát khóc.

Hắn lúng túng lấy tay áo lau nước mắt cho ta, tay áo sượt qua khiến mắt ta xót đến đỏ hoe. Ta phải gắng sức lắm mới đẩy được hắn ra, tự mình lấy khăn tay chấm nước mắt.

Ta nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn lúc đó, khờ khạo chẳng biết làm gì, ta chỉ buột miệng mắng một tiếng “đồ ngốc” rồi cũng không nỡ trách thêm.

Người to xác đó chính là Giang Viễn Hạc?

Lúc ta muốn rời tửu lâu, hắn lại mượn xe ngựa, đích thân đánh xe đưa ta về cung.

Hoàng huynh đứng đợi bên ngoài cổng cung, sắc mặt âm trầm. Ta vừa bước xuống xe, trong lòng đã phát run, vội vàng nấp sau lưng Giang Viễn Hạc.

Hắn quay đầu nhìn ta một cái, khẽ dịch người, hoàn toàn che khuất thân hình ta sau lưng rồi cung kính hành lễ với hoàng huynh: “Thái tử điện hạ.”

Giọng hoàng huynh đầy nghi ngờ vang lên: “Giang Viễn Hạc? An nhi sao lại đi cùng ngươi?”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận