Giữa ta và hắn không phải mối tình thắm thiết nhưng sống chung lại hòa thuận.
Cho đến một ngày, ta bắt gặp hắn quỳ trước tượng Quan Vũ, lẩm nhẩm cầu khấn điều gì đó.
Ta nghe không rõ nhưng những dòng chữ trên không lại ào ào xuất hiện:
[Đứa nhỏ ngốc, Quan nhị gia không quản chuyện phu thê đâu.]
[Giang Viễn Hạc đúng là giỏi nhịn, mỗi đêm đều đếm hơi thở Công chúa cho đến khi ngủ không nổi nữa, buồn cười quá.]
[Tiểu Công chúa vẫn chưa buông Tạ Lan sao?]
[Không hẳn. Công chúa đang học cách chấp nhận Giang Viễn Hạc, nàng có tiết tấu của riêng mình mà Giang Viễn Hạc thì đang thuận theo tiết tấu ấy. Rất hòa hợp.]
[Muốn xem ‘cảnh tắt đèn’ quá đi.]
Ta nhìn bộ dạng của hắn, cũng cảm thấy vừa ngốc nghếch vừa buồn cười: “Giang Viễn Hạc.”
Hắn nghe ta gọi thì quay đầu lại, bước nhanh về phía ta: “Công chúa, có chuyện gì sao?”
Ánh mắt hắn né tránh, rõ ràng là có điều cất giấu mà chẳng thể nói.
Ta kéo hắn về phòng. Dáng người hắn cao lớn thế mà ta vừa kéo, hắn đã ngoan ngoãn đi theo.
“Ở chốn riêng tư, chàng cứ gọi ta là Lạc An là được.”
Giang Viễn Hạc khựng lại một thoáng rồi vội nói: “Được, Lạc An.”
Ta ngoảnh đầu nhìn hắn, hắn lập tức cười toe, để lộ hàm răng trắng đều.
Ta khẽ siết lấy bàn tay hắn:
“Tắt đèn đi, ta chờ chàng trên giường.”
[Cảnh ‘tắt đèn’ ta muốn xem không phải chỉ là tắt đèn thật đâu nhé.]
[Phản đối! Ta muốn xem “phục vụ tận tâm” cơ!]
[Trời tối rồi, chẳng nhìn thấy gì cả…]
17
Những chuyện vốn nói ra thì xấu hổ nhưng khi làm rồi lại là một hương vị khác.
Ta có thêm một tầng nhận thức mới về Giang Viễn Hạc.
Thì ra cái gọi là “tính cách phục vụ” chính là thế, hắn quả thực rất có sức lực, chẳng trách đám người bình luận lại ưa thích hắn như vậy.
Học vấn là vô tận.
Ta vốn chẳng phải người thích nhẫn nhịn sở thích của bản thân, nhất là khi Giang Viễn Hạc lại sẵn lòng phối hợp.
Hai người tâm ý tương thông, quả thật đã cùng nhau trải qua những tháng ngày vui vẻ trong phủ Công chúa.
Cuối năm, ta và Giang Viễn Hạc vào cung dự yến. Trong yến tiệc, luôn có một ánh mắt không ngừng rơi trên người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=13]
Bình luận lại rối rít bay đầy trời, ta đã quen rồi, nghe cũng thấy thú vị.
[Tạ Lan từ xó xỉnh nào bò về thế, gầy đến mức không nhận ra?]
[Trước ngày tiểu Công chúa thành thân, y chủ động xin Thái tử từ quan, muốn trải nghiệm nhân tình thế thái, tu nhập thế đạo. Kết quả lại va phải Diệp Yểu.]
[Cứ tưởng hai người sẽ quay lại, ai ngờ Diệp Yểu lại căm hận y, còn sai người dằn mặt một trận. Tạ Lan đúng là khổ.]
[Nhìn bộ dạng thế kia thì chắc còn chưa buông được tiểu Công chúa nhưng muộn rồi, giờ Giang Viễn Hạc được sủng lắm.]
Ta cũng hơi tò mò xem Tạ Lan giờ gầy đến mức nào, đầu vừa khẽ nghiêng qua phía y, má đã bị hai bàn tay chắn lại.
Giang Viễn Hạc nâng mặt ta lên, xoay lại đúng hướng, rồi gắp đầy một chén thức ăn: “Công chúa ăn nhiều một chút.”
Ta nhìn hắn, hắn liếc ta một cái rồi giả vờ bình thản quay đi.
Ta giả vờ lại muốn quay đầu, hắn cuống quýt đưa tay tới ngăn.
Ta nhịn cười, nắm lấy tay hắn: “Chọc chàng thôi. Chàng đẹp lắm.”
Từ đâu đó vang lên tiếng chén r/u/o/u rơi xuống đất. Ta không quay đầu lại.
Giang Viễn Hạc nhìn về phía ấy một cái, khẽ vuốt mu bàn tay ta rồi lầm bầm: “Quỷ say r/u/o/u thì dễ mất mặt lắm.”
“Không như chàng, say rồi thì ngoan ngoãn ngủ, đáng yêu vô cùng.”
Hắn gật gù đầy hài lòng.
Sau yến tiệc, ta và Giang Viễn Hạc nghỉ lại Trường Lạc cung. Miệng hắn không nhắc đến Tạ Lan nhưng tâm thì rõ ràng vẫn canh cánh, cả đêm giày vò ta không ít.
Hôm sau rời cung, có người đứng chờ ngay trên đường xe ngựa phải qua.
Xe dừng chậm lại, Giang Viễn Hạc vén rèm, uể oải nói: “Lạc An, có người muốn gặp nàng.”
Ta tựa vào vai hắn tranh thủ chợp mắt, uể oải nói: “Muốn gặp thì đến phủ Công chúa dâng thiếp.”
Giang Viễn Hạc bật cười, vui vẻ, dịu dàng nói ra ngoài: “Tạ công tử nghe rồi chứ? Nhớ dâng thiếp.”
Ta hé mắt một chút nhìn ra thì thấy Tạ Lan đang đứng bên vệ đường, nhìn ta thật sâu một cái rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Kẻ cứ cố chấp mãi với quá khứ, chỉ có thể tự giam mình trong nỗi đau đáng thương.
May mắn thay, ta là người bước tiếp về phía trước.
–HOÀN–
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận