Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:17:10
Ta cụp mắt, lặng lẽ nhìn bàn cờ, trong lòng hiểu ý hoàng huynh, tất nhiên cũng là ý của phụ hoàng.

Họ muốn dùng hôn sự của ta để lôi kéo Giang gia nhưng cũng muốn cho ta một cơ hội lựa chọn.

Vì thế nên đã đặt Tạ Lan và Giang Viễn Hạc lên bàn cờ này.

Ta kẹp lấy hai quân cờ, đặt xuống bàn: “Muội hiểu rồi.”

Hoàng huynh buông tay khỏi bàn cờ, nhìn ta mà thở dài: “Ta vốn không định nói cho muội biết những điều này nhưng thấy muội có can đảm buông bỏ Tạ Lan thì cũng nên để muội biết thêm một ít sự thật.”

Ta gật đầu: “Hoàng huynh yên tâm, muội sẽ tiếp xúc với Giang Viễn Hạc.”

Ta đã quyết sẽ không để lòng vương vấn Tạ Lan nữa thì dời ánh nhìn sang một người khác cũng chẳng có gì sai.

Nếu đối tượng là Giang Viễn Hạc, ta không ghét hắn, lại có thể giúp đỡ phụ hoàng và hoàng huynh thì có gì mà không đáng?

Ta mỉm cười với hoàng huynh: “Ngày mai tại Thưởng hoa yến, Giang Viễn Hạc cũng sẽ tham dự chứ?”

Ánh mắt hoàng huynh vừa lộ vẻ vui mừng, lại vừa có chút thương xót. Huynh ấy sai người mang tới cho ta một bộ xiêm y mới, chất vải nhẹ như sương khói, mỏng manh như mộng tưởng.

Một bộ xiêm y tuyệt mỹ.

Lúc này, những dòng chữ trên không lại bắt đầu nhốn nháo:

[Tiểu Công chúa thật sự cũng có nỗi khổ riêng, nàng không ép buộc Tạ Lan, yêu không được lại phải cố gắng tiếp nhận một người mình không thích, ngẫm lại cũng thấy đáng thương.]

[Thương chỗ nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=6]

Nàng làm Công chúa bao nhiêu năm sung sướng, chuyện hôn sự được quyền chọn lựa, gả cho Giang Viễn Hạc chẳng lẽ thiệt thòi sao?]

[Thật ra Giang Viễn Hạc mới đáng thương, làm người dự bị.]

[Cái gì mà đáng thương, Giang Viễn Hạc hoàn toàn không thấy khổ chút nào nhé. Hắn đã thay hơn mười bộ xiêm y rồi, chỉ để chuẩn bị gặp Công chúa vào ngày mai.]

[Ngày mai, Diệp Yểu cũng sẽ đến. Nhìn biểu hiện hiện tại của Công chúa, hẳn là sẽ không gây khó dễ cho Diệp Yểu nữa. Cặp tình nhân kia rốt cuộc có thể an ổn bên nhau rồi.]

8

Theo như những lời nói kia thì Giang Viễn Hạc dường như rất để tâm đến ta.

Lúc ta xuất hiện tại yến tiệc thưởng hoa, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

Sau khi hành lễ với hoàng cô mẫu và an vị, vẫn còn vài ánh nhìn chưa chịu rời đi.

Ta quét mắt qua.

Hôm nay Giang Viễn Hạc mặc áo dài huyền sắc viền chỉ vàng, kiểu dáng ôm sát, tôn lên dáng người cao lớn. Khi ánh mắt hắn chạm vào ta, khóe môi khẽ nhếch.

Thế nhưng tầm mắt ta lại bị những dòng chữ lơ lửng trên không trung thu hút:

[To thật, muốn vùi vào.]

[Tiểu Công chúa cũng ngắm lâu ghê ha?]

[Không uổng công Giang Viễn Hạc chọn y phục cả nửa ngày.]

Ánh nhìn ta hơi dời đi, lặng lẽ rút khỏi bờ ngực của Giang Viễn Hạc, khẽ cúi đầu. Vành tai âm ấm nóng, nhìn người ta như thế thì thật thất lễ.

Đối diện bỗng có tiếng kêu khẽ.

Chén r/u/o/u của Tạ Lan bị đổ. Thị vệ theo hầu lập tức cúi người lau sạch, tránh để r/u/o/u thấm vào tay áo y.

Nhưng y như không hay biết gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta.

[Tiểu Công chúa hôm nay thật sự rất đẹp.]

[Dù có đẹp thế nào thì Tạ Lan cũng không nên nhìn như thế chứ. Diệp Yểu mấy hôm nay gửi không biết bao nhiêu thư từ, thiệp mời mà y chẳng hồi âm lấy một cái. Nay mới gặp được thì lại cứ nhìn người khác.]

[Nhưng cũng chẳng liên quan đến tiểu Công chúa, Diệp Yểu cứ nhìn nàng làm gì?]

Cô nương hôm ấy ngắm tranh ở đình bên hồ cùng Tạ Lan chính là người đang lặng lẽ nhìn ta. Khi ánh mắt ta vừa chuyển đến, nàng ta lập tức dời tầm mắt, vẻ mặt vẫn bình thản.

Ta có chút ấn tượng về nàng ta, cha nàng ta nhiều năm làm quan ở ngoài, mãi đến hai năm trước mới hồi Kinh. Vừa xuất hiện đã vang danh trong giới khuê các, phong thái rạng ngời.

Ta lặng lẽ nhìn nàng ta thêm mấy lần. Đây chính là kiểu người mà Tạ Lan thích sao?

Ngay sau đó, ta thu hồi ánh mắt, siết chặt chén trà trong tay.

Tạ Lan thích ai, thích kiểu người nào thì có liên quan gì đến ta chứ?

Yến tiệc thưởng hoa nói là ngắm hoa, thực chất là dịp cho đám con cháu quan lại trong Kinh thành gặp gỡ nhau.

Hiếm hoi lắm mới có dịp chính đáng để họ trò chuyện và kết giao.

Hoàng cô mẫu không ở lại lâu, chỉ ngồi một lát rồi rời đi, để lại không gian cho mọi người tự do thoải mái.

Thân phận ta cao hơn một bậc, ở đây chỉ khiến họ thêm gò bó. Ta dứt khoát dẫn cung nữ rời đi tản bộ nơi khác.

Vườn hoa trong phủ Trưởng Công chúa được thiết kế tinh xảo, ta đã quá quen thuộc nhưng mỗi lần đến đều có một khung cảnh mới khiến ta phải dừng chân chiêm ngưỡng.

Ta cố tình chọn một nơi yên tĩnh, nhớ đến lời dặn của hoàng huynh, bèn sai cung nữ đi gọi Giang Viễn Hạc đến.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận