1
Phụ hoàng bảo ta lựa chọn.
Hai người đang quỳ dưới điện, không ai lên tiếng mà chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Thế nhưng trong không khí lại vang lên từng lời tranh luận, phản bác lẫn nhau:
[Lỡ mà Tạ Lan trở thành Phò mã, đời này y coi như xong. Hoài bão chẳng thể thi triển, cũng chẳng thể chính danh tương kiến hồng nhan tri kỷ, đến cuối cùng chỉ có thể u uất mà c/h/e/c.]
[Thật đáng tiếc, nếu Tạ Lan không làm Phò mã, y và Diệp Yểu là tri âm tri kỷ, đàn hát hòa ca, sẽ hạnh phúc biết bao.]
[Tướng quân Giang Viễn Hạc làm tiểu chiến thần nơi sa trường chẳng tốt hơn sao? Trở về chen chân vào chuyện hoàng gia làm gì? Cuối cùng cũng bị đoạt quyền rồi lại phải an phận.]
[Giang Viễn Hạc không cam tâm ư? Nói thế chưa đúng. Chiếc khăn tay Công chúa làm rơi khi còn bé, y giữ đến nay đã giặt đến bạc màu. Nhìn tiểu Tướng quân của chúng ta đi, ý thức phục vụ tuyệt hảo, mà sức lực cũng không thiếu đâu.]
[Giờ là trắng cũng nói thành đen, đen trắng cũng nói thành vàng được đúng không?]
[Đám người theo Giang Viễn Hạc im lặng chút được không? Với Công chúa mà nói, hắn chẳng khác gì người xa lạ.]
[Bao giờ thì nàng mới hiểu ra, Tạ Lan không muốn làm Phò mã, cũng không thích nàng? Tình cảm nàng dành cho y, chỉ khiến y càng thêm chán ghét mà thôi.]
Câu nói cuối như mũi kim nhọn đ/â/m thẳng vào tim ta.
Ta thầm mến Tạ Lan nhưng hóa ra, sự mến ấy lại khiến y phiền chán.
Tiếng tranh cãi trong không trung vẫn chưa dứt, như từng sợi dây siết lấy tâm trí ta.
Ánh mắt ta dừng lại nơi hai người đang quỳ.
Dù đang quỳ gối nhưng sống lưng họ vẫn thẳng tắp, mang theo khí cốt riêng biệt của mỗi người.
Đó là hai người được phụ hoàng đích thân chọn lựa từ các dòng dõi thế gia. Phụ hoàng yêu thương ta, nên muốn chọn cho ta nhân trung long phượng, chẳng màng việc người được chọn có cam tâm hay không.
Mà ta cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Từ bé đến lớn, ta luôn tin rằng sẽ cùng Tạ Lan sống đến đầu bạc răng long, chuyện đó với ta tựa như điều đương nhiên.
Nhưng những lời vừa rồi giữa không trung khiến lòng ta chùng lại, chợt do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=1]
“An nhi, con đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng.
Ánh mắt người nghiêm nghị xen lẫn từ ái. Dù ta chọn ai thì người cũng sẽ mãi mãi chống lưng cho ta.
Ta đưa tay lên, thuận theo tiếng lòng mình, chậm rãi chỉ về phía Tạ Lan.
2
Tạ Lan quỳ dưới điện đường, vẻ mặt trống rỗng như thể hồn vía chẳng còn nơi thân xác.
Khuôn mặt y vô cảm, trong mắt phủ một tầng sương mù lãnh đạm, hoàn toàn khác xa với Tạ Lan dịu dàng và rạng rỡ trong ký ức của ta.
Là một Tạ Lan mà ta chưa từng gặp bao giờ.
Ngón tay ta chỉ khẽ nhấc lên nhưng ngay khi thấy rõ ánh mắt ấy, ta lại dừng lại.
Ánh mắt ta chuyển sang Giang Viễn Hạc.
Hắn dường như không ngờ ta sẽ nhìn sang, nét u sầu không cam tâm còn chưa kịp giấu đi.
Vẻ mặt hắn sững lại một thoáng rồi đôi mắt lại dần sáng lên khi chạm phải ánh nhìn của ta.
Ta thu tay về, khẽ thở ra một hơi, xoay người chạy về phía phụ hoàng, ghé tai thấp giọng thì thầm.
Phụ hoàng thoáng kinh ngạc, hơi nhướng mày nhưng rồi khẽ gật đầu, quay sang hai người kia nói: “Hai người lui xuống trước.”
Năm chữ đơn giản, lại khiến Tạ Lan khẽ run mi, ánh mắt ngẩng lên nhìn ta, như mang theo nỗi nghi ngờ không lời giải.
Giang Viễn Hạc thì lập tức cất lời: “Bệ hạ, vậy lựa chọn của Công chúa là ai?”
Phụ hoàng khoát tay: “Thánh chỉ sẽ đưa tới phủ vị chuẩn Phò mã.”
[Ơ? Không công bố sao? Rốt cuộc tiểu Công chúa chọn ai vậy?]
[Không tuyên bố tức là cả hai vẫn còn cơ hội à? Nhìn khóe môi Giang Viễn Hạc mà xem, sắp nhếch tới trời rồi!]
[Tạ Lan rõ ràng không muốn bị chọn, giờ không bị chọn rồi mà sao vẫn trông nặng nề thế?]
[Chắc đang nghĩ làm sao để Công chúa từ bỏ y. Giờ y đã gặp Diệp Yểu rồi, hai người đều có ý với nhau mà Công chúa chen ngang thế thì tiếc quá.]
Chen ngang ư?
Ta và Tạ Lan cùng lớn lên bên nhau, quen biết còn sớm hơn cả Diệp Yểu. Vậy cớ sao người chen ngang lại là ta?
Ta cúi đầu, tựa trán lên bàn.
Trong đầu chỉ toàn là hình bóng Tạ Lan.
Tạ Lan khi đọc sách, Tạ Lan khi múa kiếm…
Y là bạn đọc cùng của hoàng huynh, dáng người cao ráo, khí chất như ngọc, đứng bên cạnh hoàng huynh cũng không hề kém thế.
Mỗi lần gặp ta, y đều nở nụ cười ôn hòa, cũng hay mang những món đồ chơi lạ mắt từ dân gian về.
Chỉ tặng ta mà thôi.
Hoàng huynh từng trêu rằng, ta mới là người duy nhất trong lòng Tạ Lan.
Ta bật dậy, chạy thẳng về tẩm điện của hoàng huynh, cầu xin huynh ấy giúp ta ra ngoài một chuyến.
Ta muốn xuất cung tìm Tạ Lan.
Lúc ấy trời đã gần tối, hoàng huynh không lay chuyển được ta, đành giao cho ta lệnh bài, dặn thêm ám vệ đi theo bảo hộ rồi mới để ta rời cung.
[E là tiểu Công chúa chuyến này chạy uổng công rồi, Tạ Lan vốn không ở nhà.]
[Y vừa ra khỏi cung là đã đi gặp Diệp Yểu, hai người đang đi dạo đến Lâm Thủy Đình ngắm tranh, giờ đang tình chàng ý thiếp, luyến tiếc chẳng muốn rời nhau.]
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận